Lúc Từ Thu quay về ký túc xá vẫn còn sớm, dưới lầu ký túc xá có rất nhiều cặp tình nhân ôm ấp thân mật, đêm hè nóng bức, tiếng ve kêu râm ran.
Đèn ký túc xá vẫn còn sáng, cô gõ cửa hai cái, không có hồi đáp, cô vặn tay nắm cửa, cửa bị khóa trái từ bên trong rồi.
Trước kia bốn người đã thống nhất với nhau, cửa ký túc xá không khóa trái, trước khi mở cửa gõ hai tiếng để người bên trong biết là được.
Ánh mắt Từ Thu lạnh dần, cô lấy điện thoại gọi cho Bành Anh, đầu kia bắt máy rất nhanh, “A lô?”
“Cậu có ở ký túc xá không?” Giọng cô bình thản.
Bành Anh nhỏ giọng trả lời: “Không có, tớ đang ở Đồ Thư Quán, hình như Ở Thuần ở phòng đấy, lúc đi tớ thấy cậu ấy vẫn ở phòng.”
“Ok.” Từ Thu cúp máy, bỏ điện thoại vào túi xách rồi dùng sức gõ cửa, gõ mạnh đến nỗi bàn tay cô tê rần đau đớn, sau đó cạch một tiếng, cửa được mở từ bên trong.
Ở Thuần mặc đồ ngủ, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn: “Gõ mạnh như vậy làm gì, không mang chìa khóa à?”
Từ Thu bước vào phòng, “Ngại quá, không mang. Tôi gõ cửa, cậu không nghe nên tôi đập mạnh thôi.”
Ổ Thuần lườm liếc trắng mắt phía sau lưng Từ Thu, cô ta không lên tiếng mà dậm chân bước vào phòng tắm. Từ Thu thay dép lê rồi nhìn điện thoại, lướt xem tin tức hôm nay.
“...Mới đây, chủ tịch Từ Tiêu của tập đoàn dược Trường Thanh về Trung Quốc, bà giữ im lặng trước thông tin về sự sụt giảm thứ hạng của tập đoàn trong bảng xếp hạng các công ty dược phẩm trong nước.... Một bài báo dài thật dài, không nói trúng điểm mấu chốt, đọc hai hàng Từ Thu đã thấy chán, cô thoát ra ngoài.
Màn hình di động báo có cuộc gọi đến, tên người gọi: Lương Tử Canh. Từ Thu chần chờ vài giây mới bắt máy, giọng nói trầm ấm quen thuộc dịu dàng như nước vang lên từ đầu bên kia: “Hi Tiểu Thu, ăn cơm tối chưa? "
Giờ nào rồi, ai đi hỏi chuyện ăn tối vào giờ này? Giọng Từ Thu lạnh lùng: “Đã ăn rồi, có chuyện gì không?”
Chàng trai bên kia cười cười: “Không có gì, nếu cuối tuần rảnh, em nhớ đến bệnh viện lấy thuốc, nhân tiện để tôi xem bệnh tình em có chuyển biến tốt hay không.”
Còn chưa nói xong, Từ Thu đã cúp máy.
Cô cắm sạc điện thoại di động, thấy Ổ Thuần rời khỏi toilet, cô mới đi vào. Buồng vệ sinh và phòng ký túc xá ngăn cách bằng nửa bức tường, cũng không cách âm. Từ Thu vừa đánh răng vừa nghe Ổ Thuần nói chuyện điện thoại ở bên ngoài, cô nghe không rõ lắm, chỉ loáng thoáng mấy chữ.
Dường như nhắc đến Tạ Ung.
Khó tránh khỏi làm Từ Thu nhớ lại chuyện xảy ra ở khách sạn ban nãy.
Tạ Ung bắn đầy tay cô, còn có một ít vương vãi trên sàn nhà, vô cùng hỗn độn, số lượng nhiều đến nỗi người tinh ý nhìn qua là biết anh đã không giải quyết nhu cầu cá nhận trong quãng thời gian rất dài rồi. Trước khi đi, hình như cô còn nghe thấy tiếng anh đấm mạnh vào nệm giường. Đáng yêu thật. Từ Thu thầm nghĩ.
Rời khỏi toilet, cô có thể nghe rõ Ổ Thuần nói gì, cô ta cũng nói chuyện không nhỏ, như thể cảm thấy không cần phải quan tâm đến cảm xúc của Từ Thu, giọng cô ta oang oang cứ như trong phòng chỉ có một mình cô ta.
"... Chẳng phải hai ngày trước có một bạn nam học kiến trúc gửi lời mời kết bạn cho tớ à, tớ đồng ý rồi... Thì chính vì cậu ta học cùng ngành với Tạ Ung tớ mới đồng ý, tớ còn nghe ngóng được nhiều chuyện hay ho lắm... Hoàn cảnh gia đình Tạ Ung thật sự rất tốt, nghe nói ba cậu ấy làm trong cơ quan gì đấy...”
Đã hơn chín giờ tối, song có vẻ Ổ Thuần không có ý định dừng cuộc trò chuyện.
Loại chuyện này không phải lần đầu tiên, chẳng qua Từ Thu cố gắng kiềm chế tính tình mình theo lời hướng dẫn của Lương Tử Canh, vì thế mỗi lần mấy người Ổ Thuần ồn ào, cô đành mang tai nghe hoặc máy trợ thính cố chịu đựng cho qua Nhưng nhớ tới việc Ổ Thuần cố ý khóa trái cửa phòng ký túc xá, rõ ràng muốn kiếm chuyện, Từ Thu bỗng không muốn nhịn nữa.
“Ổ Thuần.” Cô gọi một tiếng, đối phương quay đầu, sắc mặt cũng không hòa nhã gì.
“Sao thế?”
Từ Thu im lặng nhìn cô ta, “Phiền cậu nhỏ tiếng một chút, ồn lắm.” Ổ Thuần khẽ giật mình, trông có vẻ điên tiết, cô ta nhảy khỏi ghế, giọng điệu rất không kiên nhẫn, “Biết rồi, thật lắm chuyện.” Cô ta lại nhỏ giọng làu bàu
" Đã ai ngủ đâu đồ nhiều chuyện"
Cô ta trèo thang lên giường tầng, kéo rèm lại rồi tiếp tục nấu cháo điện thoại, giọng nhỏ hơn vừa rồi một chút, nhỏ đến mức không đáng kể cho lắm. Thậm chí Từ Thu còn nghi ngờ có phải do cô ta lên giường còn kéo rèm, cho nên tiếng nói chuyện mới nhỏ hơn ở dưới hay không.
Lần này Từ Thu không nói nữa, cô lấy bộ loa Bluetooth nhỏ bằng nắm tay trong ngăn bàn ra, bình thường có hoạt động gì đó mới dùng đến. Cô kết nối với điện thoại, mở ứng dụng âm nhạc ra, tìm bài "May mắn đến" bật âm lượng tương đương với giọng Ổ Thuần.
Nhất thời, trong phòng ký túc xá vang lên tiếng chiêng trống vang trời cùng đoạn nhạc dạo sôi động. Ở Thuần kéo mạnh màn giường ra rồi gần giọng: “Từ Thu, đồ bệnh tâm thần, đêm hôm khuya khoắt mà mở may mắn đến cái gì hả?!!”
Mặt Từ Thu không đổi sắc, “Cậu có thể gọi điện thoại, tại sao tôi không thể nghe nhạc? Âm lượng hai bên không chênh lệch mấy, cũng đâu phải giờ đi ngủ, cậu đang tức giận cái gì?”
Ở Thuần nghẹn họng, nhớ lại lời ban nãy mình đã nói, vẻ mặt không thể bình tĩnh nổi, “Vậy, vậy cậu có thể chọn một ca khúc khác mà, bài này.."
Từ Thu híp mắt, khóe môi cong thành một nụ cười trêu tức, “Tôi thích thế, sao cậu lắm chuyện thế hả, đồ nhiều chuyện.”
Mặt Ổ Thuần lập tức đỏ bừng, “Cậu!”
Cô ta không thể nào tưởng tượng nổi, Từ Thu bỗng dưng trở nên hung hăng như vậy. Trước đây ở ký túc xá, người không có cảm giác tồn tại nhất chính là Từ Thu, cô giống như một con cừu non dịu dàng ngoan ngoãn, tuy không thích nói chuyện, nhưng phần lớn thời gian đều hòa nhã. Cũng chính vì thế, Ổ Thuần mới dám đối xử với cô như vậy.
Từ Thu đã nghe cô ta nói xấu cô với Bành Anh rồi, cô ta chỉ có thể đánh đòn phủ đầu, áp chế đối phương cô ta thuộc loại người tiêu chuẩn kép, không ý thức được chính mình bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, thậm chí còn không cảm thấy nói xấu sau lưng người khác là hành vi sai trái, quan tâm đến sỉ diện của bản thân.
Từ Thu ghét nhất loại người ngu mà không tự biết này.
Cô và Ổ Thuần cứ giằng co như vậy trong mấy giây, nhạc nền vẫn phát bài hát "May mắn đến", mãi cho đến khi Ổ Thuần chịu thua trước.
Cô ta hung dữ trừng mắt với Từ Thu, sau đó kém màn giường lại, không nói chuyện điện thoại nữa.
Từ Thu cũng tắt nhạc, phòng ký túc xá lập tức im ắng như tờ.
Tạ Ung về đến nhà đã 10h30, điện thoại báo có tin nhắn đến, là tin nhắn báo trừ tiền khi quẹt thẻ thanh toán phí thuê khách sạn. Cửa điện tử đóng lại sau lưng, Tạ Ung ném chìa khóa xe lên chiếc tủ thấp gần đó, sau đó mệt mỏi khẽ thở dài.
Anh không ở ký túc xá, đây là phòng ở của một mình anh, anh vẫn thích sống một mình, thanh tịnh.
Trong phòng rất yên tĩnh, thậm chí có thể nói là lạnh lẽo, cõi lòng khó chịu như nung như nấu của Tạ Ung rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại.
Nhưng khi nhắm mắt, anh vẫn không thể kiềm chế bản thân mà nhớ lại cảnh lúc ở khách sạn, những chuyện hoang đường ngoài tầm kiểm soát kia.
Anh cảm thấy thẹn với lòng vì sự lung lay dễ thay đổi của mình, nhu cầu cấp bách trước mắt là phải làm mọi cách phân tán lực chú ý. Uống rượu hoặc giải quyết các công việc ở trường học, tóm lại phải tạm thời quên đi nữ sinh tên Từ Thu đó.
Hai mươi năm trước đó, cuộc đời anh chưa từng xuất hiện bất cứ sai lầm nào, lần này cũng phải thế.
Tạ Ung nghĩ như vậy, anh ép buộc mình vùi đầu vào công việc ở hội sinh viên, thế nhưng sau khi mở máy tính nhìn thấy bảng báo cáo kế hoạch tiệc mừng chào đón sinh viên mới Quý Nguyệt gửi, anh bỗng giật mình. Bình thường thông tin tư liệu đều do cán sự thu thập, sau đó gửi cho trưởng ban chỉnh sửa lại lần cuối. Tạ Ung nhìn hàng chữ đầu ngay bên dưới tiêu đề bản báo cáo kế hoạch, ánh mắt trở nên vô cùng vi diệu.
Người báo cáo: Cán sự ban văn nghệ Từ Thu.