Chiếc xe chạy ra khỏi khuôn viên Tần gia, Tần Nguyệt ngồi ghế phía sau ánh mắt nhìn biệt thự qua cửa sổ, không mất mấy giây chiếc xe đã chạy bên ngoài cửa đã không còn thấy nhưng cô vẫn ngoảnh đầu lại nhìn ra cửa kính phía sau xe muốn nhìn căn biệt thự thêm một chút nữa, khuôn mặt cô mang theo vẻ luyến tiếc, cho đến khi căn biệt thự đã khuất sau cây lớn thì cô mới quay đầu lại, ánh mắt buồn bã nhìn ra ngoài cửa sổ như đang suy nghĩ điều gì đó.
Hành đồng của Tần Nguyệt đều được tài xế Lưu nhìn thấy qua kính chiếu hậu nhưng ông chỉ thở dài muốn nói gì đó nhưng lại thôi, ông không nên nhiều chuyện thì hơn.
Trong lòng cô cảm thấy phong cảnh bên ngoài thật vô vị, có lẽ là do tâm trạng của cô đã làm cho phong cảnh bên ngoài dù có đẹp đến bao nhiêu cũng trở nên tẻ nhạt trong mắt cô.
Chiếc xe cứ như vậy lăn bánh trên một đoạn đường dài, đột nhiên ánh mắt Tần Nguyệt có chút ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng chuyển sang ngưỡng mộ.
Ánh mắt của cô dừng lại ở một gia đình nhỏ đang đi dã ngoại nghĩ chân bên bãi cỏ, người phụ nữ ánh mắt tràn đầy sự yêu thương nhìn hai thân ảnh một lớn một nhỏ đang loay hoay tìm cách lấy con diều đang bị mắc kẹt trên cây.
Đôi mắt của cô gái nhỏ đã có phần ướt, nhưng khi con diều đã được người đàn ông lấy xuống an toàn thì mau chóng thay đổi bằng một nụ cười tươi.
Bàn tay của Tần Nguyệt đặt lên trên kính cửa sổ hướng về gia đình nhỏ kia, cách một lớp kính như muốn chạm vào hạnh phúc mà cô luôn khao khát.
Những hình ảnh này đã làm cho cô nhớ lại, Tần Nguyệt cũng từng có một gia đình hạnh phúc như vậy.
Cô nhớ rất rõ là một ngày chủ nhật vô cùng đẹp ba của cô ông ấy tuy là bận rộn nhưng vẫn dành cho cô thời gian.
Tần Nguyệt là còn là một cô bé vô tư vô lo, bày ra nhiều cách để nghịch ngợm, lúc đó cô đang chơi ở ngoài vườn vô tình nhìn lên cành cây thấy một tổ chim, chim mẹ vừa đem thức ăn về rồi lại bay đi tìm thức ăn mới.
Điều này khiến cho Tần Nguyệt rất tò mò và cô quyết định sẽ trèo lên cái cây để nhìn xem bên trong tổ có cái gì.
Cô tìm đường trèo lên cây, qua một lúc cô đã trèo lên được cây và đã được nhìn thấy tận mắt bên trong có ba con chim nhỏ đang tranh dành thức ăn, Tần Nguyệt nở nụ cười hạnh phúc thì ra chim mẹ mang thức ăn về nuôi con của nó.
Cô định mang tổ chim nhỏ xuống chơi cùng mình nhưng không may bàn chân nhỏ dẫm phải cành cây khô.
Không lấy được tổ chim còn từ trên cây ngã xuống đất, nhưng cũng may cây không quá cao.
Toàn thân đều có vết xước vừa đau lại vừa sợ đối với một cô bé bảy tuổi.
Cô ngồi mếu máo xem lại vết thương ở chân rồi ở tay, nước mắt đều đã rơi hai bên má tiếng khóc của cô làm cho người trong nhà lo lắng chạy ra.
Ba đã bế cô lên dỗ dành, ông hôn nhẹ lên vết thương nói sẽ không đau nữa.
Những mảng ký ức đó giống như giấc mơ vậy, Tần Nguyệt không nghĩ đến người đã từng rất yêu thương cô nhưng bây giờ như biến thành con người khác.
Thật ra, Cô cũng rất hối hận đã to tiếng khiến ba lên cơn đau tim, nhưng Tần Nguyệt cũng không thể làm điều mà mình không muốn.
Cô muốn hạnh phúc của bản thân là phải cô quyết định, một cuộc hôn nhân thương mại thì sẽ duy trì trong bao lâu khi không có tình yêu.
Thứ cô luôn ao ước là một cuộc hôn nhân hạnh phúc bởi cô đã không có được thứ đó nên đã rất khao khát.
Đến lúc Tần Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ thì đã không còn nhìn thấy một gia đình nhỏ đang hạnh phúc ở bên bãi cỏ nữa rồi.
Tần Nguyệt nhìn thấy một tiệm hoa nhỏ bên đường đã lên tiếng nói dừng xe.
Cô bước xuống xe, vào tiệm mua một bó hoa hoa oải hương đây là loài hoa mà mẹ cô thích nhất.
Sau đó, quay trở lại xe.
"Chú Lưu, con muốn thăm mẹ".
Cô nhìn xuống những bông hoa màu tím khoé miệng con lên.
Chiếc xe chạy qua nhiều con đường, cuối cùng cũng dừng lại trước nghĩa trang, tài xế Lưu đứng bên ngoài đợi, không khí nặng nề bao chùm, từng đợt gió lạnh lẽo thổi ngang, Tần Nguyệt đi vài bước đã thấy lăng mộ của mẹ.
Cô khẽ mỉm cười, nói:
" Con lại đến đây thăm mẹ."
Tấm bia mộ khắc tên ba chữ Hàn Nguyệt Ánh, chỉ nhìn tấm ảnh thấy được nụ cười của bà rất tươi, ai cũng sẽ nghĩ bà rất hạnh phúc nhưng không ai biết bà đã trãi qua những gì trước khi mất.
"Con rất nhớ mẹ.
Đêm nào con cũng thấy mẹ nhưng vẫn không thể giữ mẹ lại ".
" Có phải mẹ đang rất buồn và tức giận khi con đã lớn tiếng làm ba tức giận đến nổi cơn đau tim tái phát.
Con cũng đã rất hối hận về những việc đã làm nhưng con thật sự không thể chấp nhận cuộc hôn nhân thương mại này.
"Nếu mẹ còn sống thì chắc mẹ cũng sẽ không đồng ý với ba phải không? Con luôn có một suy nghĩ nếu mẹ còn sống thì tốt biết mấy con cũng sẽ không chìm đắm mãi trong hận thù với người đàn bà đó."
Tần Nguyệt thở ra một hơi, tiếp tục nói:
"Con lại đến đây làm phiền mẹ rồi, nói toàn những chuyện chỉ làm mẹ thêm phiền lòng.
Hiện tại con sống rất tốt mẹ không cần lo cho con.
Con mãi yêu mẹ."
Cô đặt bó hoa oải hương lên một bên phần mộ rồi cuối đầu rời đi.
Ra đến bên ngoài, tài xế vẫn đang đứng ngay cạnh xe chờ đợi cô.
"Chú Lưu chúng ta đi thôi."
Tài xế Lưu thấy bất ngờ mọi lần vào nghĩa trang Tần Nguyệt ở rất lâu bên trong nói như thế nào cũng không chịu rời đi nhưng nay lại rất đã ra ngoài.
Nhưng ông cũng không hỏi chỉ nghe theo lệnh mà làm.
"Vâng".
Chiếc xe lăn bánh rời khỏi nghĩa trang..