Năm giờ chiều.
Mặt trời bị che khuất sau những tầng mây, ánh nắng bị giữ lại trong những tầng mây nhưng vẫn có một vài tia nắng le lói, ánh nắng dịu nhẹ xoa dịu những mệt mỏi trong ngày.
Trong căn phòng, trên giường, hai cơ thể vẫn giữ nguyên tư thế ôm nhau, ngủ một giấc bình yên.
Tần Nguyệt khẽ cựa mình, tìm tư thế mới sau đó tiếp tục giấc ngủ của cô.
Tống Cận Trạch bị “con sâu nhỏ” ở trong lòng làm cho tỉnh giấc, cảnh vật xuất hiện trước mắt vẫn còn có chút mông lung, bàn tay anh khẽ dụi nhẹ vào mắt cảnh vật trước mắt hiện lên rõ ràng, Tống Cận Trạch đưa đôi mắt còn chứa đựng sự mệt mỏi ra ngoài cửa sổ, sắc trời đã ngã màu anh đoán bây giờ cũng đã năm giờ.
“Con sâu nhỏ” ở trong lòng anh lại cựa quậy, làm lực chú ý của Tống Cận Trạch phải thay đổi, anh nhìn người trong lòng liền nở nụ cười, trong lòng cảm thấy cô thập phần đáng yêu.
Tống Cận Trạch không nhúc nhích tránh làm cho Tần Nguyệt thức giấc, vẫn giữ nguyên tư thế ngắm nhìn cô ngủ, chút một Tần Nguyệt trở mình, lại dụi vào lồ ng ngực anh như một con mèo nhỏ.
Đợi đến khi Tần Nguyệt thức giấc đã là nữa tiếng sau.
Căn phòng cũng đã có hơi chút tối, cô làm vài hành động khiến cơ thể thoải mái sau một giấc ngủ, rồi sau đó mới nhìn đến người bên cạnh.
Tần Nguyệt đưa tay chọt chọt vào lồ ng ngực anh, người bên cạnh không có chút phản ứng, cô nghe được hơi thở đều đều, cô vẫn còn đang nghĩ Tống Cận Trạch đang ngủ cũng phải cả đêm hôm qua đã không ngủ chỉ vừa chợp mặt được vài tiếng sao có thể dậy được.
“Tỉnh rồi?”
Đột nhiên anh lên tiếng, làm cho suy nghĩ anh còn đang ngủ của Tần Nguyệt bị phá bỏ, cơ thể cô khẽ giật mình, trái tim có chút đập nhanh.
Hành động nhỏ của cô bị Tống Cận Trạch nhận ra, hình như anh vừa làm cô hoảng sợ.
Tần Nguyệt chỉ lí nhí “ưm” một tiếng thay cho câu trả lời.
Hai người vẫn duy trì tư thế hơn mười phút.
Sau đó, Tống Cận Trạch ngồi dậy đi mở đèn.
"Đi thôi."
Anh mặc chiếc áo vest lúc sáng mình vứt sang một bên liền đi lại chỗ giường.
Tần Nguyệt vẫn không hiểu mình phải đi đâu, cô chớp đôi mắt nhìn Tống Cận Trạch.
"Đi đâu?"
Vẻ mặt khó hiểu của Tần Nguyệt khiến Tống Cận Trạch khẽ cười.
"Về nhà."
Để cô ở đây anh cảm thấy không an toàn, Tống Cận Trạch sợ lúc anh bận không chú ý lại có kẻ khác nhân cơ hội đến gia tăng tình cảm với Tần Nguyệt.
Tống Cận Trạch không cho phép điều này được phép xảy, hôm nay anh ở đây "kẻ tiểu nhân" kia còn không kiêng dè nếu anh không ở đây thì sẽ còn thế nào nữa, người kia lúc đi còn hẹn đến thăm, Tống Cận Trạch phải làm nhanh hơn một bước để chặt đứt suy nghĩ "đến thăm" kia.
Nhà! Là căn hộ của cô sao? Vậy cũng được ở bệnh viện mãi Tần Nguyệt cảm thấy bức bách.
Cô khẽ gật đầu đồng ý đi theo anh.
Tống Cận Trạch bế Tần Nguyệt ra xe, khởi động xe rời đi.
Đi được một chút Tần Nguyệt nhận ra đây không phải đường về chỗ cô ở nhưng nhìn con đường cũng có chút quen mắt cô liền quay sang hỏi anh:
"Đây đâu phải đường về nhà em."
Nghe cô hỏi, Tống Cận Trạch vẫn chăm chú lại xe, lông mày anh nhướn lên, vẻ mặt hiện lên ý cười.
"Ai nói về nhà em."
Không về nhà cô, anh lại đưa cô đi đâu thế này.
"Anh là đang bắt cóc em."
Tống Cận Trạch cũng không bác bỏ lời nói của Tần Nguyệt ngược lại anh còn vui vẻ thừa nhận.
"Phải.
Bắt em về làm phu nhân của anh."
Những lời nói này khiến Tần Nguyệt đang hắng hái liền trở nên ngượng ngùng.
Ai thèm làm phu nhân của anh.
Chỉ là lời này cô không nói ra, giấu ở trong lòng.
Nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của Tần Nguyệt có chút đáng yêu Tống Cận Trạch lại muốn tiếp tục trêu ghẹo cô.
"Không làm phu nhân vậy làm vợ anh vậy."
Phu nhân với vợ thì có gì khác nhau.
Khẽ đánh nhẹ vào tay anh, Tần Nguyệt liền nói:
"Anh mau tập trung lái xe đi."
Không cho anh cơ hội tiếp tục trêu ghẹo cô.
Một lúc sau, một căn biệt thự xuất hiện trước mắt Tần Nguyệt, cô liền biết về nhà ai rồi.
"Anh đưa em đến đây làm gì."
"Còn không phải để dưỡng bệnh sao."
"Nhà em cũng có thể dưỡng bệnh."
"Ở đây sẽ tiện cho em mỗi lúc anh không bên cạnh em."
Lời này nói ra cũng không sai, công việc của Tống Cận Trạch rất bận rộn, anh không bên cạnh cô, anh không yên tâm làm việc được.
Chiếc xe dừng lại, Tống Cận Trạch liền bế Tần Nguyệt lên phòng.
"Đợi anh xuống nấu đồ cho em ăn."
Nói xong, anh liền rời đi.
Chốc lát, liền quay lại, trên tay còn cầm một tô cháo.
Ăn xong, anh để tô sang một bên, mỉm cười nhìn Tần Nguyệt.
"Em bị thương như vậy việc tắm rữa cứ để anh thay em làm." Khuôn mặt Tống Cận Trạch hiện lên sự chân thành.
Đúng rồi.
Anh không nhắc Tần Nguyệt cũng quên mất cô vẫn chưa tắm trên người vẫn là bộ y phục bệnh nhân.
Nghe có mùi nguy hiểm trong câu nói của Tống Cận Trạch, tắm cho cô hay còn có dụng ý khác nghĩ đến đây khuôn mặt Tần Nguyệt ửng đỏ.
"Em có thể tự tắm."
"Vết thương như vậy sao em có thể tự tắm được vẫn là nên để anh tự tắm cho em ".
Vừa nói xong, Tống Cận Trạch liền nhào tới cởi từng cúc trên chiếc áo của Tần Nguyệt.
"Cận Trạch.
em có thể tự tắm." Cô ngăn cản hành động của anh nhưng sức lực của người bệnh sao địch lại một người khỏe như Tống Cận Trạch.
"Chỗ nào trên cơ thể em, anh chưa thấy qua."
Cuối cùng, Tần Nguyệt cũng phải đầu hàng.
Trong căn phòng liền trở nên ái muội..