74: Thất Vọng
“Tống Cận Trạch anh điên rồi sao, tôi cảnh cáo anh mau buông cô ấy ra.
” Mắt thấy sắc mặt của Mạc Nhược Y tái nhợt, hô hấp yếu dần, gương mặt cô đỏ phừng, ánh mắt dần khép lại, có dấu hiệu sắp ngất, Hoắc Cẩn lo lắng hét vào mặt Tống Cận Trạch.
Anh không đem lời cảnh cáo của Hoắc Cẩn để vào tai.
Đến lúc Mạc Nhược Y gần như không thể chống đỡ nỗi ngất đi, cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ cùng y tá từ trong phòng bước ra ngoài.
Tống Cận Trạch “hừ” lạnh một tiếng buông tay ra, Mạc Nhược Y không còn sức lực ngồi bệt xuống đất lưng dựa vào tường, chiếc cổ trắng nõn của cô đã hằn lên vết bầm tím, cô há miệng hít lấy không khí.
Hoắc Cẩn vội vàng ôm lấy Mạc Nhược Y vào lòng.
Liếc mắt nhìn họ một cái, Tống Cận Trạch cất giọng lạnh lùng cất chứa sự tức giận vẫn chưa tan.
Truyện Khoa Huyễn
“Cô cảm thấy bản thân sống lâu quá rồi, dám ra tay với người của tôi.
”
Ánh mắt Mạc Nhược Y lộ ra vẻ khiếp sợ, cả cơ thể đều run rẫy, không dám nhìn người đàn ông trước mặt.
Nghe được những lời này, đôi lông mày Hoắc Cẩn khẽ nhíu lại, Tống Cận Trạch nói như vậy là sao? Mạc Nhược Y sao có thể ra tay với Tần Nguyệt được.
Anh không tin những lời nói này của Tống Cận Trạch.
“Tống Cận Trạch anh nói bậy bạ gì vậy? Cô ấy thì có liên quan gì đến chuyện Tần Nguyệt đột nhiên cấp cứu.
”
“Hoắc Tổng là người thông minh, thay vì hỏi tôi anh nên hỏi người phụ nữ trong lòng anh xem, sáng nay cô ta đã làm những gì.
”
Tống Cận Trạch lại nói: “Mạc Nhược Y chuyện lần này tôi không bỏ qua dễ dàng như vậy.
”
Nói xong, Tống Cận Trạch liền xoay người đi đến bên vị bác sĩ và cô y tá bên kia.
Nếu thâu tóm toàn bộ mọi chuyện lại, Tần Nguyệt được đưa vào phòng cấp cứu, Mạc Nhược Y lại ở ngay bên cạnh, Hoắc Cẩn cũng không ngu ngốc đến mức không nhận ra chỉ là anh không tin một người đơn thuần như Mạc Nhược Y lại có thể làm ra loại chuyện này.
Nhận thấy ánh mắt của Hoắc Cẩn, trong lòng Mạc Nhược Y liền hiện lên cảm giác sợ hãi, cùng sự hối hận, tự trách bản thân quá ngu ngốc làm cho chị Tần Nguyệt bị tai nạn, cô vốn không muốn mọi chuyện thành ra như vậy, càng không muốn nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Hoắc Cẩn, Mạc Nhược Y không dám đối diện với ánh mắt của anh mà cuối gằm mặt xuống.
“Anh Hoắc Cẩn em…”
Mạc Nhược Y không biết phải nói gì trong lúc này, cô cũng thấy thất vọng về bản thân.
“Là do em làm sao?” Hoắc Cẩn khó khăn nói ra một câu nói này, trong lòng anh không hi vọng Mạc Nhược Y làm ra loại chuyện này.
“Em…” Mạc Nhược Y từ trong lòng Hoắc Cẩn ngồi dậy, ấp ấp mở mở không biết phải trả lời như thế nào.
“Mạc Nhược Y, anh hỏi em tất cả mọi chuyện là do em làm sao.
” Anh không còn kiên nhẫn chờ đợi Mạc Nhược Y nói ra, Hoắc Cẩn nắm lấy bả vai cô, xoay người cô lại đối diện với anh.
Đối diện với ánh mắt của Hoắc Cẩn, Mạc Nhược Y không thể khống chế được cảm xúc, khóe mắt bắt đầu rơi lệ.
“Là em.
”
Nghe được câu trả lời bàn tay siết chặt bả vai cô, ánh mắt Hoắc Cẩn hiện lên sự thất vọng, bàn tay dần dần buông lỏng bả vai Mạc Nhược Y, đứng dậy, buông một câu liền rời đi.
“Anh thật quá thất vọng về em.
”
Ánh mắt thất vọng ấy quá rõ ràng, Mạc Nhược Y sợ hãi nhìn theo bóng bỏ đi của Hoắc Cẩn, cô cảm giác như lần này cô sẽ đánh mất anh, Mạc Nhược Y sợ cảm giác này liền đứng dậy đuổi theo anh.
“Anh Hoắc Cẩn em thật sự không cố ý đẩy chị Tần Nguyệt, chỉ là trong nhất thời kích động nên mới lỡ tay, em thật sự muốn thấy chị ấy bị tai nạn, em chỉ muốn nói chuyện với chị ấy…” Bắt lấy cánh tay Hoắc Cẩn, cô khóc lóc giải thích cho anh nghe, để anh biết cô không cố ý đẩy Tần Nguyệt, càng không phải loại phụ nữ tâm địa độc ác.
“Anh Hoắc Cẩn em thật sự không muốn chị ấy thành ra như vậy…”
Mím chặt môi, Hoắc Cẩn rút tay mình ra, anh không nhìn Mạc Nhược Y, lạnh nhạt nói:
“Mạc Y trước giờ em luôn ngoan ngoãn, hiểu chuyện, thật không ngờ em lại dám làm ra loại chuyện như vậy.
Hiện giờ anh không muốn nhìn thấy em, em mau đi đi.
” Nói xong, liền cất bước rời đi.
Nhìn bóng dáng của anh, dần dần đi xa Mạc Nhược Y như bị rút cạn sức lực ngã xuống đất, khuôn mặt thất thần, mặc kệ những lời chỉ chỏ của mọi người xung quanh, cô như một đứa trẻ bị mất đi thứ mình rất yêu thích, mà bật khóc nức nở, trái tim như bị ai đó cào xé, đau đến mức không thở được.
Hoắc Cẩn nói không muốn gặp cô nữa?
Anh không muốn nhìn thấy cô nữa rồi?
Cô phải làm sao đây? Phải làm sao? Có ai đến nói cho cô biết cô nên làm sao mới có thể cứu vãn tình hình hiện tại được không.
Mạc Nhược Y cứ ngồi trước thềm bệnh viện khóc cho đến khi cơ thể không chịu nổi mà ngất xỉu, được mọi người xung quanh đưa vào phòng cấp cứu.
.
Cùng lúc này ở bên kia.
Tống Cận Trạch lạnh lùng quét mắt qua hai người trước mặt, im lặng chờ đợi vị bác sĩ báo cáo kết quả tình trạng hiện tại của Tần Nguyệt.
Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của anh, trán vị bác sĩ đỗ mồ hôi hột, bàn tay cầm bản báo cáo khẽ run lên. Chỉ là lúc nãy vừa bước ra cửa phòng cấp cứu ông chứng kiến ngay cảnh người đàn ông này bóp cổ người phụ nữ kia làm ông khiếp sợ, với lại khí thế bức người của người đàn ông này tạo cho người khác cảm giác sợ hãi. Nuốt một ngụm nuốt bọt, ông nhìn vào bản báo cáo, nói với giọng không ổn định, người nghe cũng biết vị bác sĩ đang sợ hãi.
“Tình trạng hiện tại của bệnh nhân không có gì đáng ngại, chỉ là quá sợ hãi cộng thêm mệt mỏi trong người nên mới ngất xỉu, tịnh dưỡng vài ngày sẽ không còn vấn đề gì.”
Nghe được mấy chữ “không đáng ngại” vật nặng đang đè trong lòng Tống Cận Trạch liền biến mất, cũng may Tần Nguyệt không sao.
“Cô ấy hiện tại đang ở đâu.” Anh hỏi.
Vị bác sĩ liền nhanh chóng trả lời:
“Bệnh nhân đã được chuyển đến phòng hồi sức.”
Biết được Tần Nguyệt ở đâu, Tống Cấn Trạch liền xoay người rời đi.
Bóng lưng Tống Cận Trạch dần dần đi xa, vị bác sĩ như trút được gánh nặng trong lòng, ông như bong bóng xì hơi không đứng vững ngã ra phía sau, được cô y tá đỡ lấy, từng tuổi này rồi đây là lần đầu tiên ông ta đối diện với người với người đáng sợ như vậy, chỉ một ánh mặt đã khiến ông tái mặt.
Đẩy cửa bước vào phòng bệnh, Tống Cận Trạch nhìn thân ảnh đang nằm trên giường, trái tim anh cảm thất đau nhói, anh lại không bảo vệ tốt cho cô, hết lần này đến lần khác đều để cô xảy ra chuyện, Tống Cận Trạch tự cảm thấy bản thân mình quá vô dụng.
Anh im lặng ngồi bên cạnh, chờ đợi Tần Nguyệt tỉnh dậy.
Hai giờ sau!
Bàn tay Tần Nguyệt khẽ cử động, hai đâug lông mày nhíu lại, khuôn mặt lộ ra sự mệt mỏi, qua một lúc, đôi mắt cô dần dần mở ra, nhìn quanh căn phòng một lượt, Tần Nguyệt liền biết bản thân đang ở bệnh viện, nhớ lại tình hình lúc đó giữa cô và Mạc Nhược Y thì không khỏi thở dài, bàn tay xoa xoa nhẹ thái dương, cô cảm thấy có chút đau đầu.
Nhớ đến Mạc Nhược Y, cô ấy đã đưa cô vào bệnh viện, nhưng hiện tại trong phòng không thấy bóng dáng của Mạc Nhược Y đâu. Chắc đã rời đi rồi.
Cô gái ngốc đó!
Tần Nguyệt không trách Mạc Nhược Y, cô ấy còn chưa đủ trưởng thành để có thể nhìn nhận sự việc, không kìm chế được cảm xúc của mình, vả lại cùng là phụ nữ Tần Nguyệt có thể hiểu được cảm giác của cô ấy, một người đàn ông đem lòng yêu, không yêu mình lại yêu người phụ nữ khác, lúc đó Tần Nguyệt có thể nhìn ra được Mạc Nhược Y vừa trãi qua chuyện gì đó rất đau lòng cho nên mới khiến bản thân mất khống chế.
Cô ngồi dậy, dựa lưng vào thành giường suy nghĩ miên man.
Cảm nhận được người trên giường có động tĩnh, Tống Cận Trạch đang ngủ chợt tỉnh dậy.
“Em tỉnh rồi.”
Tần Nguyệt khẽ giật mình, nhìn qua bên đầu giường mới phát hiện Tống Cận Trạch, vừa mới thức dậy đôi mắt vằn lên tia đỏ. Lúc nãy, tập trung suy nghĩ cô không quá để tâm đ ến xung quanh nhiều, thấy anh, cô có chút bất ngờ, thì ra Tống Cận Trạch vẫn luôn bên cạnh cô, trong lòng chợt cảm thấy ấm áp.
“Ùm.”
Anh tiến lại gần Tần Nguyệt thêm một chút xem rõ cô có thấy khó chịu chỗ nào không nhưng nhìn mãi vẫn không phát hiện ra cô có bị đau hay bị thương chỗ nào không nên vội hỏi:
“Em cảm thấy thế nào rồi.”
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Tống Cận Trạch, Tần Nguyệt khẽ cười:
“Em không sao, chỉ cảm thấy hơi đau đầu một chút.”
“Anh đi gọi bác sĩ.” Đau đầu cũng không thể xem nhẹ được.
Nhìn dáng vẻ gấp gáp muốn đi của anh, Tần Nguyệt liền kéo tay anh lại:
“Chỉ đau đầu một chút thôi, không cần phải gọi bác sĩ.”
Tống Cận Trạch liền dừng bước, quay đầu lại hỏi:
“Thật không?”
Tần Nguyệt gật đầu chắc nịch, kéo tay anh ngồi xuống giường.
“Thật. Anh không phải lo, anh chỉ cần ở bên em là đủ rồi.”
Nghe được giọng điệu làm nũng của cô, Tống Cận Trạch sao có thể từ chối được chứ liền dứt khoát đồng ý “được”.
“Em không thấy Mạc Nhược Y đâu, không phải đã đi rồi chứ.” Nằm trong lòng của anh Tần Nguyệt khẽ hỏi.
Chỉ nghe Tống Cần Trạch “hừ” lạnh một tiếng.
Tần Nguyệt liền khó hiểu: “Sao thế.”
Tống Cận Trạch: “Đi rồi! Cô ta còn dám ở đây, anh liền giết cô ta ngay lập tức.” Dám làm thương tổn người phụ nữ của anh! Đáng chết!
Đại khái Tần Nguyệt liền hiểu, có thể Mạc Nhược Y đã bị anh dọa sợ rồi, sao còn dám ở lại.
Nghĩ đến điều gì đó cô liền kéo tay Tống Cận Trạch gấp gáp nói:
“Này! Anh đừng đụng làm gì tổn hại cô ấy.”
Mấy lời nói này lọt vào tai Tống Cận Trạch liền khiến trong lòng anh khó chịu.
“Cô ta đẩy em, em còn sợ anh làm tổn hại cô ta.”
“Cô ấy không cố ý làm như vậy đâu.”
Tần Nguyệt cảm nhận được rõ ràng Mạc Nhược Y không cố ý, nếu như thật sự cố ý thì cũng không đích thân đưa cô vào bệnh viện, chỉ cần kêu người lái chiếc xe đó đưa cô đi là được.