Bát Gia Tái Thế

Chương 1007

Chương 1007

“Răng rắc!

Dưới chân Trần Đức, cánh tay đó hoàn toàn biến thành một vũng bùn máu, một cơn gió thổi qua khiến máu chảy tràn khắp nơi.

“Trần Bát Hoang!”

Sắc mặt của Phương Tâm Ngọc xám xịt, cực kỳ khó coi, u ám đến nỗi không thể u ám hơn, ngũ quan co rúm lại một chỗ, một đôi mắt đỏ ngầu nhìn chòng chọc Trần Đức: “Tao phải băm mày thành trăm mảnh!”

Không nói nhảm nhiều lời, Phương Tâm Ngọc không thể chịu được loại sỉ nhục này, toàn bộ sức mạnh của Linh Hải kỳ thi nhau tuôn ra, cánh tay còn lại lấy Thái Đao ở thắt lưng…

Keng!

Thái Đao cực kỳ chói mắt giống như vầng trăng sáng, chém về phía trước trong tích tắc, lưỡi đao lướt qua, ngay cả không khí cũng bị tách rời, khu vực đó rơi vào một vùng chân không, những gợn sóng có thể nhìn thấy bằng mắt thường tràn ngập trong không khí.

“Xoẹt!”

Trần Đức dường như đã đoán trước được, dưới chân anh nổi gió, nhanh chóng lùi lại, lưỡi đao đó quẹt qua người anh, rơi xuống đất.

“Răng rắc!”

Đột nhiên, dù là Thiên Kiếm Phong cũng bị đao này chém nứt, đá vụn bay lên lại bị gió đánh tan thành trăm mảnh bay tứ tung.

Phương Tâm Ngọc vô cùng ngạc nhiên, dưới tình huống đã trúng chiêu Xích Viêm Thủ của ông ta, Trần Bát Hoang vẫn có thể né được đao này, thực lực và thiên phú của đối phương rốt cuộc mạnh đến mức nào?

Phải biết rằng, Trần Bát Hoang chỉ là một võ giả ở cảnh giới Linh Căn kỳ sơ kỳ mà thôi!

Trước đây, chỉ cần một chưởng là Phương Tâm Ngọc đã đánh chết những võ giả thuộc cảnh giới này cực kỳ nhanh gọn!

Nhưng hôm nay, ông ta không những mất một cánh tay mà còn phải dùng hết sức lực để chiến đấu!

“Thằng nhóc này nhất định phải chết, nếu không sẽ để lại hậu quả khôn lường!”, Phương Tâm Ngọc kiên quyết, đồng thời không dám xem thường Trần Đức nữa, cố nén cơn đau dữ dội trên người khi gió thổi qua, tiếp tục nâng đao lên chém về phía Trần Đức.

“Kinh Lôi!”

Ông ta hét lớn, lại bày ra một loại võ kỹ khác, đồng thời trên thân đao trắng toát lóe lên những tia điện bao trùm xung quanh thanh đao cực kỳ chói mắt. Trong nháy mắt, tốc độ phi đao của ông ta đột nhên thăng cấp, nhanh đến mức gần như chỉ còn lại dư ảnh.

Trần Đức rất căng thẳng, anh cảm nhận được rõ ràng sự thăng cấp của Phương Tâm Ngọc, lão già này thực sự là quá mạnh, mạnh hơn tất cả những đối thủ mà anh từng gặp trước đây.

Đây cũng là trận chiến gian nan nhất từ khi anh tu võ đến nay. Lỗ máu trên cánh tay ông ta vẫn không ngừng chảy, áo quần trên người gần như bị nhuộm đỏ.

Trong nháy mắt!

Phương Tâm Ngọc đến rồi!

Ngay trước mặt anh, căn bản không hề cho anh bất kỳ cơ hội nào hít thở, lưỡi đao sấm sét kia vang lên những tiếng nổ tanh tách chém thẳng về phía thắt lưng anh!

“Nhóc con, chết đi!”, ánh mắt của Phương Tâm Ngọc cực kỳ dữ tợn, một đao này, bất luận Trần Đức có làm thế nào cũng không thể tránh được, ông ta tự tin một ngàn phần trăm rằng có thể giết chết đối phương, dù thần tiên giáng thế cũng không cứu nổi!

Bình Luận (0)
Comment