Bát Gia Tái Thế

Chương 1014

Chương 1014

Loại người như Phương Tâm Ngọc, một khi biết chắc mình phải chết, chắc chắn ông ta sẽ không nói ra chân tướng sự việc cho Trần Đức.

Phương Tâm Ngọc giật mình kinh ngạc, tuy nhiên, đó chỉ là cảm xúc thoáng qua, sau đó, ông ta nhe răng cười: “Trần Bát Hoang, mày tự tin vào bản thân quá rồi, tiếp theo đây, tao sẽ cho mày biết để tao ép được độc ra chính là quyết định sai lầm lớn nhất đời mày!”

Trong lúc nói chuyện, nắm đấm của Phương Tâm Ngọc đã nện xuống, hệt như thái sơn áp đỉnh, tạo thành chấn động cực lớn, vô cùng đáng sợ.

Ngay khoảnh khắc nắm đấm sắp chạm vào Trần Đức, anh không lùi bước, mà trái lại còn vung nắm đấm lên đỡ.

Khi anh ra chiêu, linh khí trong cơ thể bắt đầu khởi động một cách điên cuồng.

Ngay thời điểm chớp nhoáng…

Trần Đức đột phá!

Cảnh giới của anh bắt đầu tăng trưởng!

Tăng trưởng một cách điên cuồng!

Từ cảnh giới Linh Căn sơ kỳ đỉnh cao thoáng cái đột phá giới hạn, lên đến Linh Căn trung kỳ.

Hơn nữa…

Vẫn không ngừng.

Mà tiến thẳng một mạch.

Trong khoảng thời gian ngắn chưa đến một giây, đã lên đến Linh Căn kỳ đỉnh cao.

Cách Linh Hải chỉ còn một lằn ranh.

Đồng thời…

Nắm đấm của Trần Đức và Phương Tâm Ngọc cũng đã va vào nhau.

“Ầm!”

Một tiếng nổ cực lớn vang lên.

Thiên Kiếm Phong chấn động, xung quanh hai người, đất đá vỡ vụn, tróc ra từng khối, giờ phút này, gió xoáy sẵn có trên núi càng trở nên điên cuồng và hỗn loạn, không ngừng gào thét.

“Phốc!”

Tiếp theo đó…

Phương Tâm Ngọc có cảm giác bị chấn động mạnh, linh khí hội tụ trong tay ông ta phút chốc bị đánh tán loạn, nhanh chóng sụp đổ, miệng ông ta trào ra máu tươi, thân hình bị bắn ngược ra ngoài hệt như đạn pháo. Một khối đá nhô ra trên vách núi bị ông ta va trúng, bụi đất bay tứ tán.

“Á!”

Cơn đau dữ dội khiến mặt Phương Tâm Ngọc vặn vẹo, lúc này, ông ta có cảm giác sống không bằng chết, gân cốt khắp người bị đứt gãy, đau đến khó nhịn, vô thức phát ra tiếng gào thét thê thảm.

Trên người ông ta gần như không có chỗ nào còn hoàn hảo, cả người dính đầy máu, mùi máu tươi nồng nặc bị gió mang đi khắp bốn phía, xộc vào mũi mọi người.

Nhìn lại Trần Đức, ngoại trừ năm ngón tay bị gãy và có hơi vặn vẹo thì không có trở ngại gì nhiều, tuy đau nhưng anh không phát ra bất kỳ âm thanh gì, trái lại còn rất bình tĩnh.

“Sao có thể như vậy được?”, sắc mặt Phương Tâm Ngọc trở nên cực kỳ dữ tợn, cả người ông ta run lên bần bật. Một đấm của Trần Đức gần như đánh nát lục phủ ngũ tạng của ông ta, máu trong cơ thể đang điên cuồng trào ra thất khiếu.

“Chỉ là Linh Căn kỳ mà thôi, sao… sao có thể thắng tao được?”

Bình Luận (0)
Comment