Bát Gia Tái Thế

Chương 1017

Chương 1017

“Cậu Chương, cô ta là Lục Thư Tuyết, cô chủ của nhà họ Lục chúng tôi!”, Lục Thư Tuyết còn chưa nói gì thì Lục Tâm đã lên tiếng nói ra thân phận của cô ta với thái độ ân cần.

“Nhà họ Lục à?”, nghe thấy là nhà họ Lục, Chương Hằng đột nhiên nở nụ cười, giả sử là một cô gái bình thường thì có thể hắn ta không dễ dàng chiếm được, bởi lẽ, nếu đối phương một mực từ chối, dùng cái chết để uy hiếp thì có cố cũng chẳng được gì.

Nhưng nếu là cô chủ của gia tộc thì lại khác.

Bởi vì…

Loại phụ nữ này, từ khi ra đời đã định sẵn không thể có được tự do. Bọn họ yêu đương hay kết hôn với ai đều sẽ do gia tộc quyết định, đặt lợi ích của gia tộc lên hàng đầu.

Lại nói, người như Chương Hằng muốn loại phụ nữ nào mà không được, chẳng phải dễ như trở bàn tay đấy sao?

Huống chi, hắn ta đã sớm nghe nói về biến cố của nhà họ Lục, cô chủ Lục à… Ha ha!

Giờ vẫn còn là cô chủ Lục ư?

Chương Hằng nhếch miệng cười, hắn ta đi về phía Lục Thư Tuyết, nói bằng giọng điệu ngông nghênh và độc đoán: “Cô chủ Lục, cô có bằng lòng làm người phụ nữ của tôi không? Chương Hằng này… có thể giúp cô san bằng tất cả kẻ địch ở nhà họ Lục!”

Lục Thư Tuyết vội thu hồi mớ suy nghĩ vớ vẩn của mình, liếc nhìn Chương Hằng bằng ánh mắt chán ghét, cô ta có thể nhìn thấy được sự tham lam và ham muốn chiếm hữu từ ánh mắt gã đàn ông này.

Đó là ánh mắt khiến cô ta cảm thấy cực kỳ phản cảm.

“Cô Lục, sao hả? Đồng ý không?”, Chương Hằng lại hỏi lần nữa.

Đồng thời, một luồng áp lực to lớn ập về phía Lục Thư Tuyết, khiến cô ta vô thức lui về sau hai bước, tránh ra sau lưng Bộ Kinh Phong.

Lúc này, Chương Hằng nhíu mày nhìn Bộ Kinh Phong, hắn ta mất hứng hỏi: “Bộ Kinh Phong, anh muốn ngăn cản hay né ra?”

“Tôi chẳng muốn gì cả”, trong giọng nói của Bộ Kinh Phong mang theo sự nghiền ngẫm, vào lúc này, nếu hắn ta ra mặt vì Lục Thư Tuyết thì chắc chắn sẽ không có kết quả tốt.

“Tuy nhiên, tôi phải nhắc nhở cậu Chương, Trần Bát Hoang đã đồng ý sẽ đưa cô ấy về nhà, nếu anh ta không chết…”

“Hử?”, Chương Hằng cau mày: “Anh nói hắn không chết à? Ha ha, ý của anh là thi thể vừa rồi là của chú tôi? Bộ Kinh Phong, tôi khuyên anh nên nói chuyện cẩn thận một chút, nếu không muốn chết thì lập tức tránh ra cho tôi!”

Bộ Kinh Phong không nói tiếp mà lui ra.

Cần hỏi, hắn ta đã hỏi. Cần nói, hắn ta cũng đã nói.

Tuy hắn ta cũng nghĩ rằng cái xác kia là Trần Bát Hoang, nhưng… lỡ như thì sao? Lỡ như không phải thì sao? Tuy trước đó chỉ tiếp xúc một thời gian rất ngắn, nhưng hắn ta cảm thấy… cảm thấy Trần Bát Hoang sẽ không chết một cách dễ dàng như vậy.

Tuy nhiên, khả năng này lại cực kỳ nhỏ.

Những lúc như thế này, trước mặt Chương Hằng cùng sáu gã thái thượng trưởng lão của nhà họ Chương, hắn ta không thể manh động, dù thực lực bản thân không tệ, nhưng cũng chỉ có thể nhún nhường.

Một, đối mặt với mấy người này, bản thân hắn ta cũng bất lực.

Bình Luận (0)
Comment