Bát Gia Tái Thế

Chương 1118

Chương 1118

Ông già vút bay đi, thần kinh trong hộp sọ rối loạn, kinh mạch, xương cốt rạn vỡ, chết không thể chết thêm nữa!

Lập tức, Mậu Danh toát mồ hôi như mưa, không dám có chút do dự, vận hành khí tức, đập một chưởng vào vị trí đan điền, đồng thời kinh mạch dùng để chịu lực linh khí trực tiếp đứt vỡ!

“Cút đi!”

Trần Đức lạnh lùng quát với vẻ mặt bình tĩnh, Mậu Danh như được đại xá, bỏ chạy một mạch không quay đầu.

“Cậu Trần, trước đó… trước đó mạo phạm đến cậu, xin cậu Trần tha tội!”, cô tổ của Đạm Đài Nguyệt trực tiếp quỳ xuống, hai đầu gối chạm đất, mồ hôi lạnh thấm ướt sũng áo của bà ta, quỳ sụp dưới đất, run rẩy.

Nhưng.

Bà ta quỳ rạp xuống đất nhưng vẻ mặt âm trầm, sát khí bừng bừng bị bà ta áp chế trong đáy mắt!

Trần Đức dám giết Lâu Tinh Hải.

Hai người Lâu Vạn Xuân, Lâu Thiên Khung chắc chắn sẽ không tha cho anh, tất cả những người có mặt ở đây đều sẽ bị liên lụy.

Đến lúc đó, bà ta cũng không thể nào có cơ hội sống sót!

Trước mắt,

Cơ hội sống duy nhất chính là báo thù giúp Lâu Tinh Hải, giết Trần Đức!

Giết chết Trần Đức.

Không chỉ có thể giữ được tính mạng, mà còn chắc chắn có thể có được phần thưởng của nhà họ Lâu!

Một mũi tên trúng hai đích!

Trong lúc yên tĩnh không tiếng động, kể cả Trần Đức, không ai chú ý đến trong tay bà ta xuất hiện một cái chai nhỏ.

Trần Đức không phí lời với bà ta, thậm chí không nhìn bà ta đến một cái.

Sở dĩ anh không giết bà ta, đương nhiên là vì Đạm Đài Nguyệt.

“Anh Trần, cảm ơn… cảm ơn anh…”, Đạm Đài Nguyệt thông minh như vậy, đương nhiên hiểu suy nghĩ của Trần Đức, đích thân nói lời cảm ơn.

Đêm nay biểu hiện của Trần Đức thực sự khiến cô ta kinh ngạc.

Người đàn ông này đã hoàn toàn lật đổ nhận thức của cô ta, để lại ấn tượng sâu sắc cho cô ta!

Đồng thời, Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Cô ta rất lấy làm may mắn, thời khắc quan trong, sự lương thiện của cô ta đã cứu cô ta!

“Anh Trần, cảm ơn anh đã không giết, tôi nợ anh một mạng, nếu có cơ hội, Nguyệt, chắc chắn sẽ đền ơn!”, Đạm Đài Nguyệt chân thành nói.

“Ừm…”

Trần Đức gật đầu, không nói nhiều thêm, mà nhìn sang Ưng Thanh Vũ: “Thanh Vũ, chúng ta đi thôi!”

So với sự kinh hãi của đám người Đạm Đài Nguyệt, Ưng Thanh Vũ lại bình tĩnh hơn rất nhiều.

Càng cảm thấy vệ sĩ mà cô ta nhặt được giữa đường này đầy thần bí, và càng có lòng muốn tìm hiểu nhiều hơn về anh.

Nhưng,

Cô ta kiềm chế!

Bình Luận (0)
Comment