Bát Gia Tái Thế

Chương 193


Chỉ có thể giao hảo, không thể trở mặt!
Nêu không, hậu quả khôn lường!
Quanh năm chinh chiến trên thương trường, sao ông
ta không rõ đạo lý đơn giản đó cho được.

Thê nên vừa tỉnh lại, việc đầu tiên ông ta hỏi chính là Trần Bát Hoang đã đi đâu.

“Hỏi các người đó, Hoang gia đâu rồi?”, Trương Thiên Dương lại lần nữa mở miệng, giọng trầm xuống.

Phút chốc, hiện trương trờ nên yên tĩnh.

Không ai dám trả lời.

Ngay lập tức, Trương Thiên Dương nhận ra có điều gì đó không ổn.


Với hiểu biết của ông ta về đám người Trương Tử Đằng, Trương Tử Ngọc, đại khái ông ta đã đoán được chuyên xảy ra.

“Quan Hổ, ông nói đỉ, đã xảy ra chuyên gì?” Trương Thiên Dương nhìn về phía Quan Hổ, Quan Hổ là cánh tay đắc lực của ông ta, chỉ có người đàn ông này mới có thể nói ra mọi chuyên một cách công bằng, chính trực, không mang theo bất kỳ cảm xúc gì.

“Vâng!”
Quan Hổ nói: “Anh Dương, chuyên là như thế này!”
Chuyên này liên quan đến tính mạng Trương Thiên Dương, thê nên ông ta nói rất chi tiết, bắt đầu từ lúc đón Trần Đức, tỉ mỉ thuật lại từng chuyên một.

Càng nghe, sắc mặt Trương Thiên Dương càng u ám.

Khi Quan Hổ nói xong một chữ cuối cùng, mày ông ta nhíu chặt, trong mắt tràn đầy lửa giận.

Yên tĩnh.

Tựa như cõi chết.

Giờ phút này, những người bên cạnh Trương Thiên Dương ngay cả thờ cũng không dám thở mạnh.

Khí thê của Trương Thiên Dương quá đáng sỢ.

Dù ông ta đang bệnh, nhưng cũng không có bất kỳ ai dám ngỗ nghịch với ông ta.

“Trương Tử Đằng, Trương Tử Ngọc, hai đứa bước đến đây ỉ”
Mãi một lúc lâu sau, Trương Thiên Dương mới mở miệng, chuyện đầu tiên là gọi hai đứa con trai của mình đến.


Sắc mặt Trương Tử Đằng và Trương Tử Ngọc cực kỳ khó coi, bước từng bước đến.

“Bố, con…”
“Cút mẹ mày đi!”
Trương Tử Đằng định nói gì đó nhưng lại bị Trương Thiên Dương tát cho một bạt tai: “Mày là đồ khốn kiếp, Hoang gia là ngươi mà mày có thể đối phó à? Giờ mày chọc giận cậu ấy, mày có thể chữa bệnh được cho tao hả? Mày có biết là mày đã hại chết nhà họ Trương không hả?”
Vừa dứt lời, ông ta trở tay tát thẳng vào mặt Trương Tử Ngọc: “Có phải mày muốn tao chết lắm không? Mày tưởng suốt khoảng thời gian qua, mày ở bên ngoài làm gì, tao không biết hả? Đi thăm hòi tất cả các cổ đông rồi đúng không? Gấp gáp muôn thay máu công ty đến vậy hả? Trông tao chết vậy à?”
“Bố, con…”, Trương Tử Ngọc ôm lấy mặt, ánh mắt lộ vẻ hoảng sỢ.

Mấy ngày này, bệnh tình của Trương Thiên Dương ngày càng nghiêm trọng, gần như hấp hối, bắt đầu buông xuôi, không quản việc của công ty.

Vì muốn kê thừa tài sản nhà họ Trương, chuyên mà hắn ta làm mỗi ngày chính là đến thăm hỏi các cổ đông của tập đoàn, thuận tiện thay thê một vài lãnh đạo cao cấp.

Hắn ta cứ tưởng mình đã che giấu rất kỹ lưỡng, nhưng nào ngờ vẫn bị phát hiện.

“Bố, con sai rồi!”
Trương Tử Ngọc quỳ sụp xuống: “Nhưng không phải con mong bô gặp chuyện bất trắc, con chỉ muốn phòng ngừa chu đáo mà thôi!”
“Hừ, có phải phòng ngừa chu đáo hay không thì trong lòng mày biết rõ!”, Trương Thiên Dương hừ lạnh.


Thật sự xem ông ta như một tên ngốc à?
Trong khoảng thời gian này, Trương Hân Nhiên là người duy nhất cô gắng hết sức để tìm bác sĩ cho ông ta.

Vì chuyện này, cô còn mang theo hồ sơ bệnh án của ông ta đi nước ngoài nhiều lần.

Hai đứa con trai không có tiền đồ này, một đứa thì ờ bên ngoài gây chuyện, còn một đứa thì đợi ông ta chết, mỗi đứa một chuyện tốt.

Nghĩ đến những điều này Trương Thiên Dương càng thêm tức giận: “Tao nói cho bọn mày biết, nếu không mòi được thần y quay lại thì bọn mày đợi cút khỏi nhà họ Trương đi!”
“Hai thằng con trai vô dụng, từ nay về sau đừng hòng nghĩ đến chuyện lấy một chút tài nguyên nào từ tao, tao muốn xem thử không có lão già này, hai đứa mày có thể làm được gì!”
Trương Tử Đằng và Trương Tử Ngọc lập tức trở nên kinh hoảng, bất an và sỢ hãi.



Bình Luận (0)
Comment