Bát Gia Tái Thế

Chương 225


Điều duy nhất khiến Trần Đức ngạc nhiên là muộn như vậy rồi ông vẫn đến đây.

“Lần này đến tìm cậu là vì có một số thứ muốn đưa cho cậu”, Hình Tông Đài tự tay lấy một chiếc hộp gỗ màu đen từ trong cốp xe ra: “Những thứ này đều do tên điên kia để lại trong nhà giam, ông ta bảo tôi nhất định phải đưa cho cậu”.

Tên điên mà Hình Tông Đài nhắc đến chính là Sừu gia.

Trước mặt Trần Đức, Sửu gia rất bình thường nhưng trong mắt người khác, ông ta là một kẻ điên điên khùng khùng, thường làm những chuyện mà người bình thường không thể hiểu được.

Trái tim Trần Đức khẽ lay động, lúc trước Sửu gia có nói muốn đưa một vài thứ cho anh, nhưng vì đồ của ông ta vẫn luôn được người trong nhà giam bảo quản, nên mãi vẫn chưa đến tay Trần Đức.

Nhìn thấy những thứ này, Trần Đức liền biết rằng Sửu gia đã ra đi.

Nêu như ông ta vẫn còn sống thì theo quy định những thứ này không được phép mang ra ngoài, càng không thể xuất hiện ở đây.

“Ông ấy… đã đi rồi sao?” Trần Đức hỏi với tâm trạng nặng nề.


Mặc dù Sửu gia có ơn với Trần Đức.

Nhưng…
Ông ta đã phạm tội rất nặng.

Theo luật pháp, án tử hình.

Chia xác!
Tất cả những gì Trần Đức có thể làm là thông qua nhiều mối liên hệ và mối quan hệ khác nhau giúp ông ta tránh được tội chia xác, giữ thi thể nguyên vẹn.

“Đã ra đi được một khoảng thời gian rồi” Hình Tông Đài nói thật: “Tôi cũng vừa nhận được tin này không lâu, những người đó đã thực hiện xử bắn theo lệnh của cậu, sau đó mai táng trong một nghĩa trang”.

Những hoạt động này là hành vi bất hợp pháp, luật pháp Hoa Hạ không cho phép làm những việc này.

Quá trình thực hiện rất khó khăn, Hình Tông Đài không nói rõ lắm.

Trần Đức có chút đau buồn.

Rõ ràng đã biết Sửu gia sẽ chết, nhưng anh vẫn có chút khó chịu khi nghe tin tức này từ Hình Tông Đài.

Chỉ có điều, Trần Đức không hề để lộ tâm trạng đau khổ:
“Đi, đi lên ngồi một lát”.

Khi đến nhà Trần Đức, Hình Tông Đài nhìn thấy xung quanh toàn là đồ đạc rẻ tiền, cách bài trí hơi lộn xộn, ông cười khổ:
“Hoang gia, bây giờ cậu… có quen không?”
“Không sao, mặc dù cuộc sống có chút nghèo khó, nhưng tôi vẫn thấy thoải mái, có điều gần đây gặp phải rất nhiều chuyện phiền phức, có lẽ ông cũng biết”, Trần Đức mỉm cười, giúp Hình Tông Đài rót rượu, sau đó lấy một đĩa đậu phông trong tủ lạnh ra.

Hai người ngồi trên một chiếc bàn nhỏ trò chuyện rôm rả.

“Đúng là tôi biết”, Hình Tông Đài nói: “Tử Hàm thế nào rồi?”

“Ổn cả rồi, đừng cứ mãi hỏi chuyện của tôi” Trần Đức cười nói: “Bây giờ chức vụ khá cao nhỉ, ngay cả cục trưởng cũng phải nghe ông chỉ huy”.

“Cũng tạm, bây giờ tôi phụ trách cục cảnh sát ở thành phô Tần” Hình Tông Đài nói thật: “Cũng chỉ vì nhân dân phục vụ, tạm bợ qua ngày thôi”.

Hình Tông Đài rất khiêm tốn.

Trần Đức biết rõ Hình Tông Đài hiện tại được xem là một quan chức hàng đầu, toàn bộ cảnh sát ở thành phô Tần đều nằm trong sự kiểm soát của ông, đây không phải là một chức vụ nhỏ.

Không thể gọi là tạm bợ qua ngày được.

Chỉ cần ông mở miệng nói một câu, không biết bao nhiêu người sẽ chủ động đến tận cửa nịnh bợ lấy lòng ông, tặng tiền, tặng xe, tặng nhà.

Có điều, Hình Tông Đài không phải là người như vậy, ông quả thực là một vị quan tốt, vì nhân dân phục vụ.

Đừng thấy ông đối tốt với Trần Đức, nếu một ngày nào đó Trần Đức làm chuyện gì không có tính người…
Thì nòng súng của Hình Tông Đài sẽ chĩa thẳng vào trán anh, bóp cò không chút do dự.

Đây là Hình Tông Đài.

Sinh ra vì công lý.


“Hoang gia, có phải cậu sắp chuẩn bị điều tra chuyện năm đó rồi không?”, một lúc sau, Hình Tông Đài có chút hào hứng hỏi.

Mừm”.

Trần Đức không giấu giếm, anh đúng là có suy nghĩ như vậy.

Anh chưa bao giờ quên chuyện quá khứ, cũng sẽ không buông bỏ.

Như Sửu gia đã nói.

Có một sô chuyện cuối cùng cũng phải đối mặt.

“Tốt quá, tốt quá rồi, nhất định phải điều tra rõ vụ án ấy!”, Hình Tông Đài vô cùng phấn khích.



Bình Luận (0)
Comment