Bát Gia Tái Thế

Chương 281


Cô ấy nhìn chằm chằm vào đũng quần của Trần Đức, giơ tay làm động tác cắt, sau đó vội vàng rời khỏi, đuổi theo Tống Ngữ Yên đế báo cáo công tác.
Đám cổ đông trợn mắt há hốc mồm, vụ gì đây? Điều này hoàn toàn không phải là phong cách của Diệp Khánh Ngôn!
Nhớ khi cô nhóc kia vừa đến, có một cổ đông bước tới chọc ghẹo mấy câu đã bị đánh cho mặt mũi bầm dập, sao hôm nay lại không ra tay?
Bọn họ không biết là Diệp Khánh Ngôn cũng rất muốn ra tay, nhưng quan trọng là cô ấy không đánh lại!
Trần Đức quá mạnh, cô ấy không phải là đối thủ của anh.
Vốn Trần Đức chỉ đùa một chút, ai ngờ Diệp Khánh Ngôn lại đồng ý thật.

Anh nhướng mày nói: “Được thôi, người đẹp Diệp, tôi chờ cô thực hiện lời hứa đó”.
Cuộc họp vừa kết thúc, Tống Ngữ Yên đã đi đến văn phòng của mình, phòng này là phòng của Tống Thiên Vũ, cô ấy cũng không có thay đổi mọi thiết bị, cách trang trí bên trong, tràn ngập một phong cách cố kính của Hoa Hạ.
“Đêm nay, tôi sẽ làm việc ở đây, nếu anh có việc thì có thể đi trước”, Tống Ngữ Yên liếc nhìn bàn làm việc và chiếc ghế trị giá mấy chục ngàn tệ trước mặt, rồi ngồi xuống, nhắm mắt, cảm nhận hơi thở còn lưu lại của bố, nghĩ tới từng kỷ niệm của ngày xưa.
Trần Đức không nói gì, lặng lẽ rời khỏi văn phòng, rồi đi ra khỏi tập đoàn Dược Thiên Vũ, lái xe đến một nghĩa trang.


Nơi này, chôn cất từng đời nhà họ Tống, mộ của Tống Thiên Vũ cũng được đặt ở đây.
“Tống Thiên Vũ, ông chết vì ngoài ý muốn, mà tôi lại không thể cứu ông, thật sự xin lỗi ông rất nhiều!”
Trần Đức đứng trước mộ, ánh mắt lập lòe, hôm đó, mọi cơ quan nội tạng trong người Tống Thiên Vũ đều dập nát, đầu cũng vì tông xe mà bị thương nghiêm trọng, kề bên cái chết.
Lúc đó, tuy anh có tài chữa bệnh không gì sánh kịp, cũng không thể làm được gì.
Nhưng nếu là bây giờ thì Tống Thiên Vũ sẽ không chết.
Có được truyền thừa thực sự của Âm Dương Kinh, hiện tại Trần Đức đã mạnh hơn nửa tháng trước rất nhiều.

Nói một cách đơn giản, những gì anh biết cách đây nửa tháng chưa bằng một phần triệu so với bây giờ.
Những gì Sửu gia truyền thụ chỉ là một ít kiến thức sơ sài trong Âm Dương Kinh, còn anh đã thông qua hơn một ngàn cuốn sách đó thực sự có được một loại truyền thừa cố xưa!
“Có lẽ đây là định mệnh”.
Trần Đức bấm ngón tay, một luồng khí trắng theo bia mộ tiến vào bên trong: “Tặng ông một chút linh lực, bảo vệ bia mộ của ông trường tồn mãi mãi”.

Đây là tất cả những gì Trần Đức có thể làm.

Trời sắp tối, anh đã hứa với Liễu Như Nguyệt sẽ giúp cô ấy giải quyết việc gia đình nên đi đến cổng trường đợi cô ấy.
Rất nhanh, Liễu Như Nguyệt xuất hiện trước mặt Trần Đức, cô ấy lái một chiếc xe QQ, ăn mặc nghiêm chỉnh rất ra dáng một giáo viên: “Anh Trần, nhanh lên xe đi”.
Trần Đức thấy Liễu Như Nguyệt có vẻ rất lo lắng, sắc mặt không tốt lắm, anh bước lên xe hỏi: “Cô Liễu, có chuyện gì xảy ra rồi sao?”
“Vâng, mẹ tôi hôn mê, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, sắc mặt ngày càng xấu, huyết áp cũng tăng cao.

Tôi phải nhanh chóng quay lại đưa bà ấy đến bệnh viện ngay”, Liễu Như Nguyệt lo lắng nói.
“Cô đừng lo, có tôi ở đây, mẹ cô sẽ không sao đâu”, Trần Đức trấn an đối phương.
Liễu Như Nguyệt im lặng không nói.
Trong lòng cô áy không muốn Trần Đức dính vào mớ hỗn độn này.
Những kẻ cho vay nặng lẵi và cho vay trực tuyến không phải là đám người dễ đối phó.

Trần Đức chẳng qua chỉ là phụ huynh của một đứa trẻ, anh bình thường đến nỗi không thế bình thường hơn, sao có thể đấu với đám người đó.

Bình Luận (0)
Comment