Bát Gia Tái Thế

Chương 320


“Thời gian cũng không còn sớm nữa, sao Hàn Bát còn chưa trở lại?”, liếc mắt nhìn đồng hồ trên tay, Hàn Thái liền cau mày, vô cùng bất mãn.

Hẳn vừa dứt lời.

Từ xa, một chiếc xe hơi màu đen đang chậm rãi lái tới bên này, theo như tuyến đường thường ngày, đảo xung quanh nơi giải trí của Hàn Thái một vòng mới dừng lại tại bãi đậu xe.

Hàn Thái thẳng lưng, quan sát chiếc xe đó qua kính thủy tinh.

Mọi thứ đang diễn ra theo đúng kế hoạch của hắn.

Rất tốt, không tệ.

Hàn Thái rất hài lòng.

Lần này, những gì Hàn Tùng không làm được, hắn sẽ làm, kẻ mà Hàn Tùng không giải quyết được, Hàn Thái hắn sẽ xử lý, hơn nữa còn biểu hiện thật tốt.

Ngay khi hắn định lấy ra điện thoại, lấy làm đắc ý chuẩn bị gọi điện cho Trần Đức.

Đột nhiên!
Cánh cửa của chiếc xe sang trọng kia được người mở ra.


Từ trong xe trượt lăn ra một thi thể.

Trên cổ của thi thể đó còn đang cắm chặt một chiếc dao găm.

Nhìn thoáng qua Hàn Thái đã nhận ra đó là người của mình, Hàn Bát!
Hàn Bát hai mắt trợn trừng, bàn tay che lấy cố, chết không nhắm mắt.

Máu tươi thuận theo ghế lái chảy xuống đất, chớp mắt đã nhuộm đỏ cả một khoảng, vô cùng chói mắt.

“Sao lại thế?”
Khi Hàn Thái còn đang chìm trong nghi hoặc, cánh cửa sau xe đã mở ra.

Một thân hình mảnh khảnh bước xuống xe.

Nhìn thấy bóng dáng này, Hàn Thái nháy mắt liền ngấn người: “Trần Bát Hoang, chuyện gì đã xảy ra?”
Hẳn… không lẽ không đi cứu người?
Trong tiềm thức, Hàn Thái lấy ra một chiếc điều khiển từ xa trên người, ấn vào nút màu đỏ trên đó.

Là chiếc điều khiển điều khiển một quả bom hẹn giờ từ xa!

Chỉ cần hắn ấn xuống, thuốc nổ sẽ phát nổ ngay lập tức.

Tuy nhiên, đợi cả nửa ngày chiếc điều khiển từ xa cũng không có bất kỳ phản ứng nào.

Rõ ràng, hai cọc thuốc nổ mà hắn thiết kế đẫ mất liên lạc với điều khiển từ xa này.

“Có chút thú vị”, không biết từ lúc nào Lục Thập Phương đã đứng cạnh Hàn Thái: “Có vẻ như hắn ta đã cứu lấy hai người kia trong vòng mười mấy phút, hơn nữa còn giải cứu bé gái kia trước khi người của cậu kịp tới được bệnh viện”.

“Tên nhãi này không đơn giản mà…”
“Chỉ là nếu đã chọc tới cậu Hàn cậu, cuối cùng cũng chỉ còn là một xác chết”.

“Đúng vậy…”
Đột nhiên, Hàn Thái cũng bật cười, cầm lấy ly rượu vang bên cạnh, một hơi uống cạn: “Trò chơi này thật sự càng ngày càng thú vị mà, tôi thích”.

Trần Đức đến được Hàn Viên.

Ngoại trừ một chút bất ngờ, Hàn Thái không có chút lo lắng, tất cả vẫn nằm trong tầm kiếm soát của hắn.

Một con kiến cỏ nhỏ bé cho dù có chút ngoài dự liệu thì đã thế nào, suy cho cùng kiến cỏ vẫn chỉ là kiến cỏ mà thôi.

Hắn lúc nào cũng có thể giẫm chết nó.

Tuy nhiên hắn thích chơi đùa một trận tận hứng trước khi giẫm nát con kiến cỏ đó, chứng kiến cảnh con kiến phẫn nộ, tuyệt vọng, giãy giụa, hận không thể giết chết hẳn, nhưng sau cùng lại phát hiện ra chẳng có biện pháp phản kháng nào.



Bình Luận (0)
Comment