Bát Gia Tái Thế

Chương 351



Kiêu căng, ngạo mạn, chỉ một lòng muốn giết chết Trần Bát Hoang hòng chứng minh thực lực, múa rìu trước mắt Giang đại sư một phen, tiếc là… ngay cả cơ hội để ra tay cũng không có.

Thậm chí, ngay cả lời muốn nói cũng chưa kịp dứt câu.

Trong biệt thự.

Đám người Hàn Vân Sơn, Hàn Tùng bày ra vẻ mặt vừa khó coi vừa ngỡ ngàng, cảm giác nguy cơ chợt dâng lên.

“Giang đại sư, đây là….


”, sắc mặt Hàn Vân Sơn trở nên kỳ dị, Giang Hồ Hải đau đớn vì mất đi đệ tử, ông ta lo lắng người sau đó sẽ nổi giận.

Ai ngờ…
Ngoài việc hơi sửng sốt một chút ra, Giang Hồ Hải không có bất kỳ phản ứng nào khác, ngược lại còn an ủi Hàn Vân Sơn: “Người học võ sống chết có số cả, Tống Bình kiêu căng ngạo mạn, đã sớm có ngày hôm nay, yên tâm đi, có họ Giang ta ở nhà họ Hàn, sẽ không vệc gì xảy ra đâu”.

“Chúng ta cứ quan sát tiếp đã, xem thử hôm nay tên kia có thể vượt qua được đệ tử Mã Viễn của ta không.

Mã Viễn là đệ tử đắc ý nhất của ta, thiên phú luyện võ không thua kém ta chút nào đâu.

Nó sẽ giúp chúng ta xử gọn Trần Bát Hoang”.

Phía trước biệt thự.

Thi thể Tống Bình ngã rầm xuống đất, không khác gì một túi rác nặng nề bị Trần Đức ném xuống, sau đó anh ngước mắt lên, nhìn về Mã Viễn đang cầm trường kiếm trong tay: “Bây giờ mày quỳ xuống đầu hàng, hay là chọn cái chết?”
Mã Viễn lẳng lặng đứng yên tại chỗ.

Cái chết của Tống Bình.

Thực ra không ảnh hưởng đến hắn quá nhiều!
Nói cho đúng là hoàn toàn không hề ảnh hưởng.


Thế giới của người luyện võ luôn tàn bạo, khốc liệt như vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ mạng.

Có đôi lúc, giết người hoặc bị người giết, về cơ bản không có lý do gì cả.

Cái chết lại càng là một chuyện quá đổi bình thường.

Chỉ cần kẻ chết không phải mình là được.

Huống hồ, xét về một ý nghĩa nào đó, Tống Bình và Mã Viễn là đối thủ cạnh tranh, người trước đã chết, vậy sau này những tài nguyên Giang Hồ Hải nắm trong tay sẽ tập trung vào hắn.

Mã Viễn rất thản nhiên, thực lực của hắn đủ để hắn bình tĩnh, tự tin và tự hào.

Một võ sư đỉnh cấp!
Hắn,
Chỉ còn kém một chút là có thể trở thành đại sư!
Huống hồ…
Trong tay hắn còn có Thanh Phong, linh khí do Giang Hồ Hải tặng!
Tay cầm linh khí, hắn có sự tự tin tuyệt đối.

Rằng mình có thể đánh một trận long trởi lở đất với người luyện võ sơ cấp đại sư!

Mà Trần Bát Hoang…
Tuổi tác cao lắm chỉ mới ngoài 20!
Hắn không tin một người còn trẻ như vậy đã đạt đến cảnh giới đại sư!
Do đó…
Hắn càng bình thản, hoàn toàn không có chút sợ hãi nào.

“Trần Bát Hoang, bản lĩnh mày không tệ”, Mã Viễn ôm Thanh Phong, giọng điệu giễu cợt: “Giết chết được Tống Bình, thật lòng mà nói tao cũng hơi bất ngờ, có điều…”
“Trong mắt tao, mày chẳng qua chỉ là một con chó bông, cơ mà mày khá hơn chó bông một chút, đó là mày biết sủa”.

Nói đến đây.

Mã Viễn bắt đầu từ tốn rút thanh trường kiếm ra, một cây kiếm có màu xanh biếc chậm rãi hiện ra từ trong vỏ, thân kiếm lóe sáng.

Thanh Phong đã rời vỏ, mỗi tấc đều tỏa ra hàn ý lạnh người.




Bình Luận (0)
Comment