Bát Gia Tái Thế

Chương 404



Bầu không khí xung quanh.

Chìm vào sự im lặng ngắn ngủi.

Trần Đức vẫn không quỳ xuống.

Chỉ là sắc mặt của anh càng ngày càng trở nên khó coi!

“Tai biết quỳ xuống trước mặt đàn bà rất khó, mày sẽ không chủ động quỳ, tao cho mày một bậc thang đi xuống…”
Hàn Thái nở nụ cười.

Hắn ta biết mình lại một lần nữa bắt được điểm yếu của Trần Đức!
Hắn ta có vẻ hưng phấn, vội vã muốn xem Trần Đức quỳ xuống, chui qua đáy quần mình, hoàn toàn giẫm nát sự tự tin của anh, khiến anh biến thành một con chó!
Một con chó vô dụng!
Hắn ta không màng đến lời cầu xin của Tống Ngữ Yên, cũng chẳng quan tâm đến cảm giác của bất kỳ ai, lạnh lùng nói với hai thuộc hạ bên cạnh: “Hàn Nhất, Hàn Nhị, hai đứa chúng mày đi đánh gãy chân nó”.

Hàn Nhất, Hàn Nhị không phải là tên thật của hai người, họ Hàn là do Hàn Thái ban tặng, Nhất và Nhị chỉ để gọi cho tiện, cũng như tên của Hàn Bát.

“Rõ!”
Hàn Nhất và Hàn Nhị chính là kẻ đang giữ Tống Ngữ Yên, hai người họ cũng là võ giả, thực lực không thua kém gì Hàn Công Quyết, là thuộc hạ số một số hai của Hàn Thái.

Cũng chỉ có bọn họ mới xứng với cái tên Nhất và Nhị này!
“Nhất định phải chặt đứt hai cái đùi cho tao, băm thành mảnh nhỏ, xem như tao cho hai cái chân bị phế của Hàn Tùng chút công bằng”, Hàn Thái lạnh lùng bổ sung thêm.


“Dạ thưa cậu chủ!”
Hàn Nhất và Hàn Nhị lên tiếng đáp lời, sau đó bọn họ lần lượt lấy thanh đao dài trên người mình ra, đao dài ba mét, vừa to vừa dày, dưới ngọn đèn lóe lên sự lạnh lẽo.

Cách mười mét, cũng không xa.

Bọn họ đi từng bước đến chỗ Trần Đức.

Lại không chú ý tới, bấy giờ sâu trong đôi mắt của Trần Đức đã hiện lên vẻ mừng rỡ như điên!
Là sự mừng như điên dại, điên cuồng!
Cơ hội!
Cơ hội mà anh đau khổ chờ đợi cuối cùng cũng đã tới!
Trước đó anh vẫn không hề ra tay.

Là bởi vì Hàn Nhất, Hàn Nhị cũng với người đàn ông chừng ba mấy tuổi kia đứng cách Tống Ngữ Yên và Hàn Thái rất gần, con dao của Hàn Thái vẫn còn đặt trên cổ Tống Ngữ Yên.


Thế mà bây giờ.

Hàn Nhất, Hàn Nhị đang đi về phía anh.

Con dao trong tay Hàn Thái, để khiến anh phải chui qua đũng quần mình, hắn ta đã lấy nó ra khỏi cổ Tống Ngữ Yên!
Ngay sau đó.

Tất cả mọi uy hiếp chỉ còn mỗi người đàn ông trong góc!
Thế nhưng.

Trần Đức không vội vàng hành động ngay!


Bình Luận (0)
Comment