Hai thằng con ăn hại của ông ta đã chọc giận Trần Đức, nên Trương Thiên Dương tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy xảy ra lần thứ hai.
Trương Thiên Dương không để ý đến đám bảo vệ kia, vội vội vàng vàng chạy đến trước mặt Trần Đức, dè dặt hỏi: “Cậu Trần, cậu có bị sao không? Đám ăn hại kia có làm gì cậu không?”
“Không sao”, Trần Đức nói: “Nếu ông đến muộn 1 phút nữa thôi chắc sẽ có chuyện xảy ra đó”.
Phù…
Trương Thiên Dương thở phào một hơi.
Không sao là tốt rồi.
Chu Tùng Lâm lập tức mở to hai mắt!
Trương Thiên Dương thật sự tìm tên nhóc kia!
Vả lại, nhìn thái độ thì không ngờ lại như đối mặt với bậc bề trên, có chút dè dặt, kính cẩn, thậm chí hình như còn hơi… sợ hãi?
Chu Tùng Lâm, Tiểu Hổ và đám bảo vệ kia đều sắp không thở nổi! Bà mẹ nó!
Họ chọc phải ông lớn thật rồi!
Mẹ! Rõ ràng là ông lớn, còn ăn mặc nghèo kiết hủ lậu như vậy làm gì?
Mẹ nó còn đi xe taxi đến! Giờ mấy ông lớn đều thích giả heo ăn thịt hổ hả? Chơi bọn họ vui lắm sao?
“Chát!”, trong lúc Chu Tùng Lâm đang miên man suy nghĩ thì một bạt tai đã giáng thẳng lên mặt hắn ta.
Cái tát ấy rất mạnh vì nửa bên má hắn ta lập tức đỏ bừng.
Trương Thiên Dương lạnh lùng quát: “Cậu tên gì?”
“Thưa chủ tịch, tôi tên Chu Tùng Lâm”, Chu Tùng Lâm nhịn đau, đáp: “Chủ tịch ơi, ông nghe tôi giải thích đã, tôi cũng vì sự an toàn của tập đoàn thôi, vả lại, tôi cũng không biết cậu ta quen ông”.
“Tôi nhớ mặt cậu rồi!”
Trương Thiên Dương nhàn nhạt chốt câu, sau đó bước tới bên cạnh Trần Đức: “Cậu Trần ơi, bên ngoài gió lớn lắm, có chuyện gì thì đến văn phòng tôi nói đi, mời cậu sang bên này!”
“Ừ”.
Cả đám bảo vệ đều câm như hến, im lặng nhường ra một con đường cho Trương Thiên Dương và Trần Đức, nhìn bóng lưng họ rời đi với vẻ mặt hết sức phức tạp.
Gặp thứ dữ rồi!
Trương Thiên Dương không nói gì, nhưng như vậy không có nghĩa là chẳng có chuyện gì xảy ra.
Mà do thân phận ông ta quá cao, cao đến nỗi họ chẳng thể nào với tới!
Ông ta tát Chu Tùng Lâm một cái đã là tự hạ thấp mình rồi!
“Quản lý Chu, làm sao giờ?”, Tiểu Hổ bước tới, ôm lấy bụng do bị Trần Đức đá, dè dặt hỏi.
“Bốp!”
Chu Tùng Lâm bỗng giơ chân lên đá hắn một cái: “Làm sao bây giờ á? Mẹ nó mày còn hỏi tao làm sao giờ? Nếu không phải tại mày mắt chó không thấy núi Thái Sơn, chẳng chịu cho người ta vào thì lấy đâu ra chuyện như giờ? Đồ ăn hại!”
Tiểu Hổ: “Quản lý…”
“Đừng có gọi tao là quản lý!”
Chu Tùng Lâm thở phì phò xoay người rời đi, trên má nóng rát, thoáng chốc không biết nên làm gì mới tốt.
Nếu bị tập đoàn Thiên Dương đuổi cổ thì đi đâu tìm được một công việc có phúc lợi tốt như vậy đây?