Bát Gia Tái Thế

Chương 420



Trần Đức nói Hàn Thái đã chết, vậy hắn ta chắc chắn đã chết, vả lại còn do chính tay anh giết!
Trương Thiên Dương cắn răng, bất chấp tất cả nói: “Cậu Trần, rốt cuộc giữa cậu và nhà họ Hàn đã có xích mích gì thế? Tuy tôi không biết rõ, nhưng cậu có ơn cứu mạng với tôi nên tôi không thể trơ mắt nhìn cậu đi đến nhà họ được!”
“Tôi hy vọng cậu đừng đi, có điều nếu cậu muốn đi thì…”
“Quan Hổ, lập tức gọi vệ sĩ của Hân Nhiên, Trương Tử Dương đến.

Với lại, cũng gọi mấy người đang âm thầm bảo vệ tôi tới, bất cứ lúc nào cũng phải nghe theo lệnh của cậu Trần!”

“Vâng!”, Quan Hổ tuyệt đối trung thành với Trương Thiên Dương nên không có ý kiến gì hết, lập tức đi gọi người.
Trần Đức cũng không ngăn cản việc đó.

Đầu tiên, anh cũng muốn cho nhà họ Trương một cơ hội, thứ hai là một mình anh thì có một số việc cần làm sẽ khá rắc rối.
Chưa đến 10 phút, họ đều đến đông đủ, tổng cộng có tám người, ai cũng chỉ kém võ giả một bước nhỏ!
Một người trong số đó từng đánh nhau với Trần Đức, hắn ta là vệ sĩ của Trương Tử Đằng.
“Cậu Trần, cậu định bao giờ đi, tôi sẽ sắp xếp may báy riêng đưa cậu đi luôn”.
“Giờ đi”.
“…”
Tốc độ làm việc của Trương Thiên Dương cực kỳ nhanh, chưa đến nửa tiếng đã có máy bay riêng chờ sẵn.

Ông ta và Quan Hổ tự mình đưa đám người Trần Đức lên máy bay.

“À đúng rồi”, trước khi đi, Trần Đức bỗng nói: “Tôi có một kiện đồ cổ cần bán, tìm giúp tôi một phòng đấu giá”.
“Vâng thưa cậu Trần!”
Trương Thiên Dương giật giật khóe miệng, lúc này rồi còn muốn bán đồ cổ… Ông ta thật sự càng ngày càng không hiểu nổi thanh niên bây giờ.
“Anh Dương, làm vậy có được không?”, Quan Hổ nhìn máy bay cất cánh bay đi, lo lắng hỏi: “Đó chính là nhà họ Hàn ở Giang Bắc đấy”.
“Cược một lần”, Trương Thiên Dương ngẫm nghĩ một lát rồi nói ba từ.
Thực tế, ông ta quả thật là đang đánh cược một lần! Vả lại đây còn là một cuộc đánh cược với cái giá cực lớn!
Ông ta cược cả tính mạng! Cược cả hai gia tộc!
Lần này nếu thắng, vậy Trương Thiên Dương ông ta không những có thể nhanh chóng nhận lấy một số mối làm ăn của nhà họ Hàn, từ nay về sau cũng có được sự giúp đỡ từ Trần Bát Hoang, tiền đồ một mảng rộng mở!
“Nếu thua thì sao?”, Quan Hổ hỏi: “Tôi cho rằng, tỷ lệ mà cậu ấy có thể lật đổ nhà họ Hàn chỉ có 1% thôi!”
“Thế 99% kia, coi như là tôi đền đáp ơn cứu mạng của cậu Trần vậy”, Trương Thiên Dương cười khổ, sao ông ta lại không biết tỷ lệ thắng là rất nhỏ cơ chứ?
Đúng là Trần Đức là một võ giả đó, nhưng anh chỉ mới 20 tuổi, với số tuổi đó thì có thể mạnh bao nhiêu? So với một quái vật lớn như nhà họ Hàn thì anh chẳng là cái đinh gì hết!
“Đi thôi, Quan Hổ, trở về sắp xếp người trong nhà đi nước ngoài trốn thôi.


Nếu lần này thắng, chúng ta sẽ lên một tầng cao mới, nếu thua, vậy mọi người hãy chạy trước”, Trương Thiên Dương vỗ vai Quan Hổ nói, sau đó quay người bước đi.
Ban đêm, trên không trung không có lấy một ngôi sao, nhưng đèn đường hai bên đường lại vẫn sáng ngời, chiếu sáng cả một con đường nhựa.

Mà Trần Bát Hoang lại thong dong dạo bước ở giữa con đường đầy yên tĩnh ấy.

Anh đút một tay trong túi, tay khác thì cầm một bình rượu, cứ đi được mấy bước lại uống một hớp.

Bóng anh bị ánh đèn chiếu sáng trải dài ra đằng sau.


Bình Luận (0)
Comment