Bát Gia Tái Thế

Chương 426



Mùi máu tanh nồng lan tỏa khắp trong không khí, nồng nặc muốn nghẹt thở.

Ngoài ra còn có sự sợ hãi, hoảng hốt, kinh hoàng!
Còn lại khoảng năm mươi sáu mươi võ giả đang nhìn chòng chọc về phía thanh niên bị máu tươi nhuộm đỏ, sắc mặt cực kỳ khó coi, lúc này không có ai dám ra tay tiếp!
Dường như xung quanh Trần Bát Hoang có một loại không khí vô hình, ngăn cản bước chân của bọn họ, khiến bọn họ khó có thể tiến lên nửa bước!
Một phút!
Sáu mươi giây!

Chỉ trong sáu mươi giây, dưới chân Trần Bát Hoang đã có hơn sáu mươi người ngã xuống.

Trung bình chưa đến một giây, đúng vậy, trong vòng chưa đầy một giây đã có một người ngã xuống!
Tốc độ như này, sức mạnh như này.

Có ai ở đây có thể làm được?
Trần Bát Hoang so với đám người này hoàn toàn không cùng đẳng cấp! Không cùng cảnh giới!
Tám người đi theo Trần Đức đều cảm thấy sống lưng lạnh toát, vốn dĩ bọn họ nghĩ rằng Trần Bát Hoang đến nhà họ Hàn thì khó mà rời đi được, sẽ hại bọn họ bị liên lụy.

Nhưng, sau khi nhìn thấy bản lĩnh của anh, ai nấy cũng đều vui mừng không thôi.

Vui mừng vì bọn họ không phải là kẻ thù của người này!
Con dao gãy cắm vào sàn đá cẩm thạch.

Ánh sáng của con dao phản chiếu từng khuôn mặt kinh hãi, Trần Đức đứng trước con dao, áo quần, giày dưới chân, lòng bàn tay, ngoại trừ khuôn mặt, hầu như chỗ nào cũng vấy máu.


“Sao không đánh tiếp nữa? Không phải muốn giết sao?”
Lời nói dửng dưng lạnh băng của anh đã phá vỡ sự im lặng đáng sợ đó.

Chỉ là lần này.

Câu nói này.

Không ai dám xem nhẹ, không ai dám khinh thường nữa, nó giống như một tiếng sấm mùa hạ, vang vọng trong tâm trí mọi người.

Trần Đức ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào một người trong đám đông.

Theo trực giác của anh, đây là người mạnh nhất.

Sắc mặt Trần Đức không chút thay đổi, giọng điệu thờ ơ, lãnh đạm, yết hầu khẽ di chuyển, một lần nữa lên tiếng:
“Chữ giết lúc nãy là mày nói nhỉ, bây giờ… mày ra tay đi chứ?”
Trong nháy mắt.


Tên đó hồn bay phách lạc, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy trắng, cả người run lên dữ dội, giống như bị ma quỷ nhắm trúng, da đầu tê rần rần từng cơn.

Lúc này.

Trần Đức đã đến trước mặt hắn.

Cách hắn chưa đầy nửa mét.

“Run gì chứ, trận chiến chỉ vừa mới bắt đầu thôi, mày sợ cái gì? Không phải muốn giết tao sao? Hiện tại, tao đang đứng trước mặt mày đấy”.




Bình Luận (0)
Comment