Bát Gia Tái Thế

Chương 453



Tuy Tưởng Sơ Linh không làm việc ở Giang Bắc, nhưng cô ta vẫn biết rất rõ về con quái vật khổng lồ kia.

Một gia tộc thâm căn cố đế không phải nói diệt là có thể diệt, tuy rằng chính phủ Hoa Hạ đã từng rất nhiều lần muốn làm suy yếu thế lực của bọn họ, nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân, nên đến cuối cùng vẫn đành từ bỏ.

Hiện tại, một tên nhóc mới hai mươi mấy tuổi như Trần Bát Hoang lại nói đã diệt nhà họ Hàn.


Tưởng Sơ Linh phát giác cái tên này đúng là tự cao tự đại, chỉ đi lính có vài năm mà đã khoác lác như vậy sao? Cô ta cảm thấy rất buồn cười, đồng thời càng thêm thất vọng với vị Binh Vương này.

Cô ta lấy danh thiếp từ trong cặp tài liệu ra, nói bằng giọng điệu có phần châm chọc: “Nếu khoác lác có thể diệt được nhà họ Hàn thì không biết bọn họ đã bị diệt bao nhiêu lần rồi, ha ha… Trần Bát Hoang, tôi cũng không có thời gian dài dòng với anh, tóm lại, đây là danh thiếp của tôi, nếu có một ngày nào đó bản thân khó bảo toàn thì hãy tìm tôi, phía chính phủ có thể bảo vệ anh, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là khi đó anh còn đủ tư cách để gia nhập chính phủ”.

Tưởng Sơ Linh đã hoàn toàn mất hứng thú với Trần Đức, một tên tự cao tự đại, ngông cuồng, khoác lác không đáng để cô ta lãng phí quá nhiều thời gian, bởi vì loại người này đều có một đặc điểm chung là… chết sớm.

“Không tiễn!”, Trần Đức phất phất tay, một cô nhóc tính tình trẻ con mà thôi, anh vốn không thèm chấp nhặt, bèn phất phất tay tiễn khách.

“Hoang gia, ngại quá, đám người trẻ tuổi này không có kiến thức, tôi cũng chỉ nhận lệnh từ cấp trên nên mới đưa cô ta đến đây!”, Hình Tông Đài đứng dậy, tỏ vẻ áy náy nói.

Dù gì thì Tưởng Sơ Linh cũng là người do ông đưa đến, kết quả cô ta chẳng những nhắc tới chuyện cũ của Trần Đức, còn lên tiếng châm chọc, cả quá trình khiến Hình Tông Đài sợ phát run, lo lắng Trần Đức nổi giận.

Nói gì đi nữa thì hai ba năm trong ngục, gần như không ai dám nhắc đến quá khứ trước mặt người thanh niên này.


Bởi lẽ một khi đề cập đến ắt phải gánh chịu một trận lôi đình.

Cũng may, tính tình của Hoang gia hiện tại đã tốt lên rất nhiều.

“Không sao, còn trẻ như vậy mà đã có thể vào được Bộ phận đặc biệt, chắc hẳn cô ta có chỗ hơn người, cao ngạo một chút cũng là chuyện bình thường!”, Trần Đức tỏ vẻ không sao cả, bởi vốn dĩ anh cũng không để trong lòng.

“Nếu vậy… tôi đi trước, có chuyện gì thì cậu cứ liên hệ với tôi!”
“Ừm!”

“Đồng chí!”
Hình Tông Đài sải bước đuổi theo ra ngoài, đi đến bên cạnh Tưởng Sơ Linh: “Nếu như sau này cô còn tiếp xúc với Hoang gia, hi vọng cô có thể khách sáo một chút.

Cách làm của cô hôm nay không thỏa đáng cho lắm, khiến tôi cảm thấy rất khó chịu, có biết không?”
“Xin lỗi, tôi thực sự không kiềm chế được”, Tưởng Sơ Linh thở dài, cô ta cũng không muốn thế này, nhiệm vụ cấp trên giao cho cô ta là phải cố gắng kéo Trần Bát Hoang về phía phe cánh Hoa Hạ.


Một là vì trước đây anh đã từng đi lính, hai là vì anh chắc chắn là người tài giỏi nhất trong số những võ giả hiện tại.

Cô ta vốn tưởng là như vậy, chỉ là sau khi gặp mặt, khoảng cách so với những gì cô ta tưởng tượng quá lớn.

Cho nên không kiềm chế được muốn ra oai phủ đầu một chút.

Không ngờ, thanh niên đó không những không giống quân nhân mà thậm chí còn thích khoác lác.




Bình Luận (0)
Comment