Bát Gia Tái Thế

Chương 460



“Đúng là khéo thật, vệ sĩ của tập đoàn đó chỉ cần từng đi lính là được.

Xem ra, người anh em từng ở trong quân đội?”
Không đợi Trần Đức đáp, Mạc Thiếu Dương đã nói: “Giờ xuất ngũ chỉ có thể làm vệ sĩ, lái xe gì đó.

Nhớ 3 năm trước, bố tôi cũng bảo tôi đi nhập ngũ, có điều tôi không đồng ý.


Đi lính thì được gì chứ, đúng không? Sau khi xuất ngũ ra ngoài xã hội, đa số đều chẳng có một kỹ năng nào, chẳng khác gì ăn hại cả”.
“Chắc thế”, Trần Đức không tỏ ý kiến, chẳng có gì là hào hứng, không muốn nói nhiều, bèn chọn cách trả lời tẻ nhạt.
Mạc Thiếu Dương nhìn dáng vẻ không chút để ý của Trần Đức trong gương chiếu hậu, không khỏi hơi tức giận.

Một thằng vệ sĩ, đã thế còn là vệ sĩ trong tập đoàn bố mình mà dám nói chuyện với hắn ta bằng thái độ đó.
Trong xe lập tức im lặng, chẳng bao lâu đã chạy đến Thiên Hương Kiều sầm uất.

Ban ngày, nơi này không có một ai, nhưng khi đến tối thì xe cộ tấp nấp, đèn đuốc sáng trưng, hai bên bờ sông đều là quán bar.
BMW chạy băng băng, một lát sau đã dừng lại trước một quán bar.
Trần Đức nhìn biển hiệu được thiết kế cực kỳ khoa trương kia, hơi sửng sốt, đúng là khéo ghê, không ngờ nơi họ họp mặt lại là ở quán bar Thiên Tuyết.

Vậy cũng tốt, chọn nơi này thì anh cũng rành chút, ít nhất sẽ không xảy ra chuyện.
“Thiếu Dương, Mộng Mộng, cuối cùng hai người cũng đến, mau vào đi!”
“Mộng Mộng, mau đến đây”.
“Thiếu Dương, sao giờ mới đến, chúng tôi chờ cậu một lúc lâu rồi đó, phải phạt 3 ly mới được”.

“…”
Vừa đến cửa quán bar đã có người chào hỏi Mạc Thiếu Dương và Diêm Mộng.
Tổng cộng là 3 trai, 4 gái.
Người nào cũng ăn mặc xinh đẹp, trai mặc hàng hiệu, gái ăn diện tỉ mỉ, nào là vòng tai, vòng cổ, lắc tay.

Dưới ánh đèn, chỉ cần liếc mắt một cái thì đều là trai xinh gái đẹp.
Song, mấy cô gái kia vẫn hơi kém hơn Diêm Mộng một chút.
“Ồ, anh này là…”, một người chú ý tới Trần Đức, nhìn Diêm Mộng, Mạc Thiếu Dương hỏi.
“Bạn”, Diêm Mộng cười gượng nói: “Là bạn tôi, tên là Trần Bát Hoang, đi theo tôi đến chơi”.
“Được rồi, đừng giấu làm gì”, Mạc Thiếu Dương ngắt lời Diêm Mộng, cười nói: “Anh ta là khách trọ của nhà Diêm Mộng, mẹ Mộng Mộng lo cô ấy ra ngoài chơi xảy ra chuyện.

Dù gì cũng là vệ sĩ nên lần này tới bảo vệ Mộng Mộng”.
“Ồ”.
Mọi người giật mình, sao lại không thấy được vẻ khó chịu của Mạc Thiếu Dương đối với Trần Bát Hoang chứ?

Ở đây ai cũng biết Mạc Thiếu Dương thích Diêm Mộng, đang theo đuổi cô ta.

Tuy hai người vẫn chưa quen nhau thật, nhưng họ đều mặc định họ là người yêu.
Buổi hẹn tối này cũng là do Mạc Thiếu Dương đề nghị, mục đích là để bày tỏ với Diêm Mộng.

Hơn nữa, họ còn định hùa nhau chuốc say cô ta để đưa lên giường Mạc Thiếu Dương.
Mặc dù mọi người đều biết Mạc Thiếu Dương chỉ chơi đùa mà thôi, nhưng vẫn bằng lòng giúp hắn ta.

Đành thế thôi, ai bảo hắn ta có tiền cơ chứ?
“Hóa ra là vệ sĩ, anh vệ sĩ này, sự an toàn trong tối nay của chúng tôi đành nhờ hết vào anh vậy”, một chàng trai vuốt tóc ngược, mặc áo jean, lớn tiếng nói: “Cậu Mạc là con trai cổ đông của tập đoàn Dược Thiên Vũ đó, cũng không thể để cậu ấy xảy ra chuyện được”.
“Đúng đó, ha ha”.


Bình Luận (0)
Comment