Bát Gia Tái Thế

Chương 494



Chàng hề không có bất cứ động tác nào nữa, Diêm Mộng cũng bạo dạn hơn nhiều: “Tôi… tôi sẽ không tiết lộ chuyện anh giết người, tôi sẽ giữ bí mật cho anh… Anh… sao anh lại muốn cứu tôi, anh đến đây chỉ để cứu tôi thôi sao?”
Trong mắt Diêm Mộng tràn đầy mong chờ.

Trực giác mách bảo cô ta.

Rằng chàng hề này chỉ xuất hiện vì muốn cứu cô ta thôi, thời điểm anh ta xuất hiện là vừa kịp lúc, hơn nữa lại còn đeo mặt nạ, trên người là một bộ trang phục tuyền đen huyền bí…
Thoạt nhìn…

Chẳng phải là phong cách thường thấy của hiệp sĩ giang hồ sao?
“Không sao chứ?”
Chàng hề không trả lời cô ta, chỉ trầm giọng hỏi một câu, sau đó cũng không đợi Diêm Mộng đáp lại, liền xoay lưng bỏ đi, không hề giẫm phải bùn đất máu me hay thoáng chút do dự, bước chân thoăn thoắt, chỉ vài bước đã đi xa mấy mét.

“Ê này!”
Mắt thấy chàng hề sắp sửa khuất dạng, Diêm Mộng kêu lên: “Anh đã cứu mạng tôi, sao không để lại cách thức liên lạc, hay gỡ mặt nạ xuống cho tôi nhìn mặt, để sau này tôi còn đền ơn anh?”
“Không cần!”, chàng hề không ngoái đầu.

“Vậy… có thể cho tôi biết tên anh được không?”, Diêm Mộng đuổi theo hỏi với.

Nhưng mà…
Làm gì còn bóng dáng chàng hề áo đen đó nữa.

Không để lại cách liên lạc, không tháo mặt nạ xuống, ngay cả họ tên cũng không nốt.


Thậm chí, nói nhiều hơn một chữ cũng không.

“Haizzzzz, rõ ràng là đến cứu người ta mà, sao còn giả vờ lạnh lùng làm gì, giống cái tên Trần Bát Hoang kia thế không biết”, Diêm Mộng lầm bầm.

Lát sau cô ta lại làu bàu:
“Không, anh không giống Trần Bát Hoang, tên kia là thật không phải giả vờ, làm người ta không ưa nổi, đáng ghét, còn anh… không phải giả vờ lạnh lùng, đó là cá tính, hay nói đúng hơn là… sự cô đơn của cao thủ”.

“Mộng Mộng, sao rồi?”, chàng hề đã đi xa, Mạc Thiếu Dương mới thở hắt ra, bò lại gần, ra vẻ quan tâm.

“Anh tránh ra, tôi không sao”, Diêm Mộng căm ghét lướt mắt nhìn Mạc Thiếu Dương.

Nếu như trước đây Mạc Thiếu Dương quan tâm cô ta như vậy, cô ta còn cảm động, cho rằng hắn có lòng tốt, nhưng sau chuyện đêm nay, cô ta chỉ cảm thấy Mạc Thiếu Dương đáng ghét, vô cùng đáng ghét, đáng ghét vô cùng tận.

Chỉ cần nhìn hắn, Diêm Mộng đã thấy buồn nôn.


“Mộng Mộng à, đêm nay tôi cũng chỉ tùy cơ ứng biến mà thôi, tôi không thực sự muốn…”
“Đừng nói gì nữa hết, tôi phải về nhà, nếu như không muốn rước thêm phiền phức, tốt nhất đừng hé môi kể chuyện đêm nay ra, nếu không ngay cả nhà họ Mạc các người cũng không yên đâu”.

Diêm Mộng nói xong quay lưng đi thẳng.

Mạc Thiếu Dương nhìn chằm chằm bóng lưng quyến rũ, bờ mông tròn lẳn lắc lư theo nhịp bước, hung tợn nuốt nước miếng: “Con ả chết tiệt, ngang ngược cái gì chứ, sớm muộn gì ông cũng chơi chết mày”.

Nếu không phải lo lắng chàng hề còn nấp đâu đó, Mạc Thiếu Dương đã xông lên rồi.




Bình Luận (0)
Comment