Bát Gia Tái Thế

Chương 537

Chương 537


Cầm lấy những thứ đó xong, Trần Đức rời khỏi hội trường.


Giao du với người thông minh như Trương Thiên Dương, anh rất rảnh việc, cũng bớt lo nhiều, không cần nhiều lời vô ích, cũng không cần giải thích dài dòng, chỉ cần một động tác, một ánh mắt, đối phương đã hiểu mình nên làm gì, làm thế nào.


Người có khả năng dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, vươn lên địa vị cao hơn hết thảy không phải không có lý do.


Hội trường nhanh chóng bị phong tỏa, những vị tinh anh trong giới kinh doanh được Trương Thiên Dương giữ lại, về phần Hồ Thái Minh… Số phận của ông ta chỉ có rất ít người được biết.


Nói chung là thê thảm, vô cùng thê thảm, thê thảm hơn cả Khổng Hoằng Nghĩa, bởi vì ông ta là chủ mưu giết Trần Đức, cho nên nói gì đi nữa Trương Thiên Dương cũng sẽ không tha cho ông ta.


“Trần Bát Hoang!”


Anh vừa ra khỏi hội trường, Tống Ngữ Yên liền theo sát phía sau, cô mặc trang phục công sở, vô cùng nhã nhặn lịch sự, không kém phần sang trọng, gương mặt thoạt nhìn có cảm giác lạnh lùng, cao ngạo như tiên nữ.


Cô bước ra ngoài hội trường, không khí chung quanh nhanh chóng trở nên yên tĩnh, ánh mắt của đám đàn ông bên ngoài vô thức nhìn sang, ai nấy đều bị đôi chân dài thẳng tắp đến phụ nữ cũng phải ghen tị cùng khuôn mặt trắng xinh đẹp động lòng người ấy hấp dẫn.


“Thời gian vừa qua… Cảm ơn anh”, dù cũng không vui vẻ gì cho cam, thế nhưng Tống Ngữ Yên vẫn nói câu cảm ơn tử tế.


Tống Thiên Hổ, Tống Thiên Long, nhà họ Hàn, và cả nhà họ Hồ ngày hôm nay, hết thảy đều chĩa mũi dùi vào cô, nhăm nhe cơ nghiệp cha cô để lại. Thời gian vừa qua, nếu không có Trần Bát Hoang, không biết cô đã lưu lạc đến vực thẳm nào rồi.


“Không cần đâu, anh đã hứa với bố em sẽ bảo vệ em, hơn nữa… Là anh phải cảm ơn bố con em mới đúng”, Trần Đức chân thành đáp lại.


Lúc đó, nếu không có năm trăm ngàn của Tống Thiên Vũ, thì với loại bệnh đặc thù, Tử Hàm sẽ không được bệnh viện cứu chữa kịp thời, mặc dù cuối cùng cũng do anh đích thân điều trị cho cô bé, nhưng trong lòng anh vẫn rất cảm kích Tống Thiên Vũ.


Có ơn trả ơn, có oán báo oán, đây là nguyên tắc làm người của Trần Đức xưa nay.


Huống chi…


Điều quan trọng nhất chính là, nếu như không có tập đoàn sát thủ kia, Trần Đức cũng sẽ không thể thấu hiểu được Âm Dương Kinh một cách triệt để, lĩnh ngộ được truyền thừa thật sự ẩn chứa trong đó.


Thời gian tu luyện càng lâu, Trần Đức càng cảm thấy sự truyền thừa của Âm Dương Kinh giống như ký ức của một tiên hiền, của một tiền bối vậy!


Cần phải đạt đến một cấp độ nhất định thì mới có thể mở ra được, mà việc Trần Đức có thể đạt được sự truyền thừa này có mối liên hệ trực tiếp với chuyện tiêu diệt tập đoàn sát thủ đó.


Nếu không có Tống Thiên Vũ, anh cũng không gặp phải tất cả những chuyện này, càng không thể lĩnh ngộ được thế giới tu hành hoàn toàn mới.


Huống hồ, anh cũng đã hứa với Tống Thiên Vũ sẽ bảo vệ Tống Ngữ Yên trong ba tháng.


Bây giờ, kể từ khi Tống Thiên Vũ qua đời cũng chỉ mới một tháng trôi qua.


“Trần Bát Hoang, tôi vẫn luôn thắc mắc. Với thực lực của anh, rõ ràng có thể đạt được rất nhiều thứ. Ít ai có thể ngăn cản được anh, nhưng…tại sao anh lại đồng ý ở bên cạnh tôi… bảo vệ tôi?”


Tống Ngữ Yên hỏi một câu hỏi vẫn luôn quẩn quanh trong đầu cô ấy, cô ấy thực sự không thể nghĩ ra đáp án cho câu hỏi này.


“Lời hứa với bố em, lời hứa với Tống Thiên Vũ”, Trần Đức cười đáp.


Trên thực tế, còn có một lý do khác mà anh không nói.

Bình Luận (0)
Comment