Bát Gia Tái Thế

Chương 555

Chương 555


Không ai ngờ nổi, Trần Bát Hoang lại một lần nữa dám ra tay ngay trước mắt đám doanh nhân tinh anh, trước mắt 13 võ giả cùng với Độc Nhãn Tiết!


Hiện trường vẫn tiếp tục lặng phắc như tờ.


Mãi đến khi Trần Bát Hoang lên tiếng, trong đầu bọn họ vẫn còn ong ong.


“Bắt lấy nó!”


“Bắt lấy nó cho tao!!”, Tạ Lan ăn một cái tát, lúc này cô ta như hóa điên, nhìn thấy máu me nhoe nhoét trên tay, ánh mắt vằn lên dữ tợn, điên cuồng: “Lên hết cho tao, băm vằm nó, xé nó thành trăm mảnh, nếu nó không chết thì chúng mày chết!”


“Khoan đã khoan đã, không được ra tay!”


Đúng lúc đó, từ bên ngoài vang lên tiếng kêu hốt hoảng.


Đột nhiên…


Ai nấy vô thức dõi mắt ra ngoài.


Liền thấy bên ngoài có một đám người đang hớt hải chạy đến!


Một đám vệ sĩ mặc âu phục, mang giày da, rất đông, nhìn sơ sơ cũng hai ba trăm người, trong nháy mắt đã vây chặt Quảng trường Thương mại.


Dẫn đầu là một người trung niên hơn năm mươi, thoạt nhìn có vẻ gầy gò, nhưng tinh thần sung mãn, tỏa ra hơi thở bá đạo.


“Trương Thiên Dương!”


Nhìn thấy người mới tới, trong đám có kẻ kêu lên ngạc nhiên.


Người dẫn đầu đó chính là Trương Thiên Dương, vốn là nhân vật lớn đứng hàng thứ ba bảng xếp hạng đại gia thành phố Tần, đương nhiên ông ta cũng nhận được lệnh triệu tập từ nhà họ Tạ.


Có điều là…


Bởi vì gần đây diễn ra ngày hội đấu giá của Trung tâm Thế Kỷ, cho nên ông ta phải thu dọn tàn cuộc.


Vì vậy mà không kịp đến đây, mà chỉ cho người sang tìm hiểu tình hình.


Khi biết người đang bị vây là Trần Đức, ông ta đầu tiên là kinh ngạc hoảng hốt, sau đó không nói gì lập tức dẫn người đến.


Ông ta và Trần Đức đang ngồi chung một chiếc thuyền, quan hệ giữa hai người cũng không khó để điều tra được.


Cho nên…


Giữa nhà họ Tạ và Trần Đức, ông ta chỉ có thể chọn vế sau.


Hơn nữa…


Tính mạng của ông ta là nhờ Trần Đức nhặt về!


Bất kể ra sao, ông ta cũng phải đứng về phía Trần Đức, bảo vệ anh!


“Trương Thiên Dương, ông mang nhiều người như vậy đến đây làm gì hả?”, trong đám có kẻ quát to.


Trương Thiên Dương không thèm để tâm, xăm xăm bước đến chỗ trần Đức, đứng song song với anh, trầm giọng: “Không có gì, tôi chỉ muốn bảo vệ cậu Trần thôi!”


“Chỉ bằng ông?”, Độc Nhãn Tiết nhíu chặt con mắt duy nhất, âm trầm nói: “Ông cho rằng mấy người ông dẫn đến dùng được sao? Biết thời biết thế thì cút qua một bên!”


“Cậu Trần đã cứu mạng tôi, tôi phải bảo vệ cậu ấy! Thưa cô Tạ, tôi biết hôm nay cô không giết người không được, nếu đã như vậy, chi bằng giết tôi đi!”

Bình Luận (0)
Comment