Bát Gia Tái Thế

Chương 569

Chương 569


“Sao thế, sợ à?”, Trần Đức thấy một vệt mồ hôi lạnh từ từ lăn trên má Trương Thiên Dương nên hỏi.


Trương Thiên Dương hít sâu một hơi: “Nói thật là tôi rất sợ, sống mấy chục năm nay chưa bao giờ tôi cảm thấy sợ hãi như vậy…”


“Cho nên?”, Trần Đức hỏi: “Ông muốn khuyên tôi rời đi?


“Không, cậu chủ Trần, chuyện mà cậu quyết định, Trương Thiên Dương tôi hiểu rất rõ. Với thân phận, thực lực và địa vị của tôi vẫn không đủ tư cách khiến cậu thay đổi, cũng không thể nhúng tay vào”.


Sau khi dừng lại một giây, Trương Thiên Dương nói tiếp: “Tôi đến đây chỉ muốn bày tỏ một thái độ. Từ giờ trở đi, bất luận sau này có chuyện gì xảy ra, tôi, Trương Thiên Dương và toàn bộ nhà họ Trương sẽ luôn đứng về phía cậu, cùng cậu đồng hành!”


Đây là canh bạc lớn thứ hai của Trương Thiên Dương sau lần ở nhà họ Hàn!


Lần thứ nhất, trong lòng ông ta vẫn có chút tin tưởng, dù sao nhà họ Hàn chỉ ở Giang Bắc, cho dù Trần Đức có thất bại thì nhà họ Hàn cũng không thể đến thành phố Tần để tiêu diệt nhà họ Trương của ông ta được.


Còn lần này so với lần trước thì khó đối phó hơn nhiều!


Người đối mặt lần này thực sự có khả năng diệt sạch nhà họ Trương.


Nhưng giữa nhà họ Tạ và Trần Đức, ông ta vẫn chọn Trần Đức!


Nếu thắng cược thì một bước lên mây, thủ tiêu nhà họ Tạ!


Nếu thua thì tan cửa nát nhà!


Sự lựa chọn này không chỉ đòi hỏi lòng dũng cảm, sự can đảm, mà còn cần phải chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết!


Có điều, thắng thua đã không còn quan trọng nữa.


Nếu không có Trần Đức, Trương Thiên Dương đã chết từ lâu rồi, nếu không báo đáp ơn cứu mạng, đến giờ phút quan trọng nhất lại chạy trốn, vậy ông ta có còn là người không?


Đúng, Trương Thiên Dương là một doanh nhân, mọi thứ nên dựa trên lợi ích.


Nhưng, lần này ông ta không làm được!


Một câu nói đơn giản, giọng điệu mạnh mẽ vang lên, các ông trùm kinh doanh phía sau đều sửng sốt một hồi, sau đó trong lòng bùng lên một ngọn lửa giận.


“Trương Thiên Dương điên rồi sao?”


“Ông ta không biết Tạ Phương Kiệt và nhà họ Tạ mạnh cỡ nào à?”


“Lão già này, năm sáu chục tuổi rồi mà vẫn thích đánh cược như vậy!”


“…”


Bọn họ tưởng Trương Thiên Dương sẽ đi thuyết phục Trần Bát Hoang, nhưng ai ngờ ông ta không những không thuyết phục được mà còn tự đưa mình vào cuộc, ai nấy cũng đều vô cùng tức giận.


“Ừm, Trương Thiên Dương, lần đầu tiên gặp ông, tôi đã cảm thấy ông và tôi rất có duyên phận nên lúc đó mới ra tay cứu ông, hôm nay cuối cùng ông cũng không phụ lòng tôi, sự lựa chọn của ông khiến tôi rất vui”.


Trần Bát Hoang đã chinh chiến suốt mười năm, trải qua sinh tử rất nhiều rất nhiều lần.


Trương Thiên Dương không giống Trần Đức, anh chỉ có một mình, nhưng ông ta có gia đình vợ con, có một xí nghiệp lớn mạnh, vướng bận rất nhiều thứ. Trần Đức hiểu rõ đối phương quyết định đứng về phía anh đã có áp lực lớn đến nhường nào.

Bình Luận (0)
Comment