Bát Gia Tái Thế

Chương 64


Vương Địch ngây ngốc tại chỗ, vô thức đẩy gọng kính lên, khuôn mặt tràn đầy tức giận, vừa định gọi Trần Đức lại thì đuôi mắt liếc thấy Tiền Bình đang nằm cuộn mình trong góc.

Đột nhiên mí mắt giật giật, ông ta lao nhanh vào.

Lúc này Tiền Bình đã mặt mũi sưng vù, nằm trên đất, người run lẩy bẩy, nước mặt nhạt nhoà, không ngừng nức nhở như một đứa trẻ bị đánh.

Phía trước hắn còn có hai chiếc răng cửa.

“Cậu… Cậu ơi…”, nhìn thấy Vương Địch, Tiền Bình cực kỳ tủi thân, nước mắt lại giàn giụa.

“Chuyện gì thế này? Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại thành ra thế này?”, Vương Địch phẫn nộ gầm lên, ông ta không có con trai, người mà ông ta thương nhất đời này là đứa cháu trai Tiền Bình, coi hắn như con ruột.

Nhìn thấy tình cảnh thảm thương này của Tiền Bình, Vương Địch vô cùng đau lòng, hét lên với hai vệ sĩ phía sau: “Các người làm ăn kiểu gì vậy?”
“Ông chủ Vương…”
“Ông chủ Vương, chúng tôi cũng không làm được gì”.

Hai người run lẩy bẩy, lập tức nói ra sự thật.


Cuối cùng có người còn bổ sung: “Ông chủ Vương, chuyện lần này là do chúng tôi không hoàn thành trách nhiệm, chúng tôi nhận lỗi đồng thời xin nghỉ, bao năm qua ông và cậu chủ vẫn luôn chăm sóc chúng tôi, trước khi đi chúng tôi muốn nói với ông câu này”.

“Nói”, Vương Địch lạnh giọng, Trần Đức đã thật sự chọc giận ông ta.

“Ông chủ Vương, tốt nhất ông đừng gây chuyện với chàng trai kia, cậu ấy…”, ngừng một chút, vệ sĩ ấy nói tiếp: “Có lẽ không phải người bình thường”.

“Là thế nào?”, Vương Địch hỏi.

“Chuyện này… Ông chủ Vương à, chúng tôi cũng không tiện nói, tóm lại… tôi chỉ nói đến đây thôi, hy vọng sau này ông sẽ được bình an”.

Vẻ mặt người vệ sĩ khó xử, cuối cùng cũng không nói ra, nháy mắt với người còn lại rồi cả hai cùng rời đi.

“Cút, mẹ kiếp, hai tên vô dụng!”, Vương Địch phẫn nộ hét lên, sau đó đau lòng bảo: “Đi, Tiền Bình, cậu đưa cháu đến phòng y tế”.

“Cậu…”, người Tiền Bình rất đau, hắn có thể cảm nhận được mình đã bị gãy mấy khúc xương, khi nói giọng cũng run run.

“Đừng nhiều lời, cậu hiểu, cậu nhất định sẽ giúp cháu trả thù, xử lý tên Trần Bát Hoang kia!”, Vương Địch hung dữ nói.


Vừa nói, Vương Địch vừa lấy điện thoại gọi cho người của phòng y tế bảo họ đến đây.

Trên hành lang, hai vệ sĩ bẻ lại xương tay trật khớp cho nhau, người vệ sĩ vẫn luôn im lặng lúc này mới hỏi: “Lão Khổng, vì sao vừa nãy ông không nói cho ông chủ Vương biết lý do?”
“Không phải tôi không nói mà là không dám nói”, lão Khổng trầm ngâm, nhỏ giọng bảo: “Cậu thanh niên kia từng giết người, hơi thở khát máu đó chắc chắn chúng ta không nhìn nhầm đâu”.

“Nếu nói chuyện này cho người khác mà bị cậu ta biết, cậu nghĩ chúng ta còn sống được nữa không?”
“Tôi lo Vương Địch và Tiền Bình không biết thức thời, tiếp tục gây chuyện với cậu ta, đây là ly do chính mà chúng ta đi”.

Lão Khổng nói đến đây thì không khỏi nhìn về phía sau, lén bàn luận về chuyện của người thanh niên đó cứ làm ông ta có cảm giác hơi tê da đầu.

Một người khác hiểu ra, mấy năm nay ông ta và Lão Khổng đã trải qua không ít chuyện, từng có vinh hạnh đi theo một nhân vật tầm cỡ, chiêm ngưỡng vài sự kiện lớn.

So với vị nhân vật tầm cỡ đó, Tiền Bình và Vương Địch cùng lắm chỉ là mấy tên nhãi nhép.

Những thường thức này giúp họ biết người nào có thể khiêu khích được, người nào không nên chọc vào.

Trần Bát Hoang này…
Là người họ mà không chọc vào nổi.

Hai người nhìn nhau rồi nhanh chóng rời khỏi học viện thương mại.

.

Bình Luận (0)
Comment