Bát Gia Tái Thế

Chương 660

Chương 660

Vẫn không có một giọt nào là của anh.

Từ đầu đến cuối, anh không hề bị thương.

Không đúng, nếu nhất định phải nói anh bị tổn hại gì, vậy thì lúc nãy vì tốc độ quá nhanh, tóc anh lướt qua lưỡi đao, không cẩn thận đứt mất một sợi…

Xung quanh im lặng một cách kỳ lạ, thật sự không ai dám lên tiếng.

Ngay cả Cao Sĩ Long và Tưởng Linh lúc này cũng đang sững sờ.

Sức mạnh của Trần Bát Hoang đã vượt xa sức tưởng tượng của bọn họ!

Lúc này, cuối cùng Tưởng Sơ Linh cũng hiểu tại sao Trần Đức lại ghét cô ta đến vậy, ngay từ đầu cô ta đã coi thường Trần Bát Hoang và cho rằng anh rất yếu rất rất yếu.

Tuy nhiên, trên thực tế, sức mạnh của Trần Đức đã vượt xa sức tưởng tượng của cô ta, anh có thiên phú, có bản lĩnh, dĩ nhiên là nên ghét cô ta, không thích cô ta.

Bây giờ nghĩ lại, những việc cô ta đã làm trước đây, sự kiêu ngạo mà cô ta có, những lời bôi nhọ chửi rủa anh, e rằng trong mắt Trần Bát Hoang chỉ là một cười nhỉ?

Hoặc là, thậm chí ngay cả trò cười cũng không phải!

“Leng keng!”

Đột nhiên, Trần Bát Hoang cúi xuống, nhặt sợi xích sắt trên mặt đất, kéo chiếc quan tài, một lần nữa sải bước đi về phía Hàn Huyền Tông.

Lần này, phía dưới không ai dám ngăn cản anh nữa.

Ngay cả hiệp hội võ thuật Hoa Bắc, những võ giả vốn thường kiêu ngạo, quyết định sinh tử của những phú hào nổi tiếng cũng phải khiếp vía, kinh hãi, nơm nớp lo sợ.

Những người được gọi là cao thủ, võ giả, nhưng đối mặt với Trần Đức lại như tránh rắn tránh bọ cạp, sợ sẽ chọc giận anh.

“Leng keng!”

Tiếng xích sắt kéo lê tiếp tục vang lên, chiếc quan tài quét qua mặt đất, làm văng ra từng lớp máu.

Những nơi mà Trần Đức đi qua, không ai dám ngăn, không ai dám cản!

Trên đài cao nơi Hàn Huyền Tông tọa lạc có một dãy bậc thang, tổng cộng ba mươi ba bậc.

Trần Đức đi đến trước bậc thang, một bước, hai bước, ba bước!

Từng bước từng bước đi lên.

“Mày…”, ở góc võ đài, một gã tiểu bối nhà họ Hàn lên tiếng định mắng mỏ Trần Đức.

Nhưng…

Lời còn chưa dứt…

“Uỳnh!!!”

Trần Đức vung sợi xích, chiếc quan tài đá xoay 180 độ nện vào lưng tên tiểu bối họ Hàn nọ, trong nháy mắt ép chặt thân thể hắn!

“Phụt!”

Máu tươi phun ra, chết ngay tại chỗ.

Trần Đức càng lên cao, chiếc quan tài đá cũng theo anh lên võ đài, theo sau từng bước chân anh, lừng lững mà nhẹ nhàng.

“Uỳnh!”

Cuối cùng, sau từng tràng âm thanh nhức óc, chiếc quan tài đá cũng dừng lại, Trần Đức đã bước lên bục cao nhất, đối diện với Hàn Huyền Tông.

Bình Luận (0)
Comment