Bát Gia Tái Thế

Chương 693

Chương 693

Thành Kỳ Văn lúc nãy vừa ngông cuồng, ngạo mạn, bây giờ tinh thần không ổn chút nào, giống như nhìn thấy ma, sắc mặt tái nhợt, trong lòng kinh hãi, hoàn toàn không thể diễn tả thành lời.

Hắn ta hiểu rất rõ sức mạnh của Cát Hằng.

Đi theo hắn ta, từ trước đến nay đều là chỉ đâu đánh đó, chưa từng thất bại!

Nhưng mà…

Trần Bát Hoang chỉ dùng một chưởng.

Đã có thể đánh chết gã!

“Mày… mày rốt cuộc là ai?”, Thành Kỳ Văn nhìn thanh niên trước mặt, kinh hãi tột độ, hôm nay Thành Kỳ Văn hắn ta đụng phải cao thủ rồi sao!

“Tao nói rồi, tao tên là Trần Bát Hoang”.

Bóng dáng Trần Đức đã đi tới phía trước Thành Kỳ Văn, vươn tay kẹp chặt cổ hắn ta, giống như nhổ một bụi hành cực kỳ nhẹ nhàng, nâng Thành Kỳ Văn lên cao, nhìn chằm chằm hắn ta: “Tao nói cho mày biết, tao là Trần Bát Hoang, rất có máu mặt đấy, mày làm được gì?”

Thực lực của Thành Kỳ Văn không mạnh, hơn nữa hắn ta căn bản không phải là đối thủ của Trần Bát Hoang, lúc này, hắn ta như sắp nghẹt thở, không ngừng giãy giụa, trong lòng vừa sợ hãi vừa hoảng loạn.

Tất cả mọi người đứng trong khách sạn đều nhìn về phía dáng người cao lớn giống như một vị thần của Trần Đức, trong lòng vô cùng kinh ngạc!

Quả nhiên, Trương Thiên Dương, nhà họ Trương vẫn là sự tồn tại không ai có thể xúc phạm!

Có một thanh niên mạnh mẽ như vậy bảo vệ, ai dám đắc tội chứ?

“Đoàng!”

Đột nhiên, một âm thanh nặng nề vang lên, tấm kính của khách sạn bị thủng một lỗ, sau đó, một viên đạn xuyên qua từng lớp từng lớp chướng ngại vật, phá hủy mọi thứ, lao thẳng về phía đỉnh đầu của Trần Đức.

Đánh lén!

Có một tay súng bắn tỉa ở bên ngoài khách sạn!

Mọi người còn chưa kịp định thần thì Trần Đức đã túm lấy Thành Kỳ Văn, xoay người hắn ta lại, viên đạn kia lập tức găm vào chân Thành Kỳ Văn, bay xuyên qua chân của hắn ta.

“A!”

Thành Kỳ Văn hét lên thảm thiết, sắc mặt hắn ta trắng bệch như tờ giấy.

“Đừng bắn!”

Đúng lúc này, bên ngoài cổng khách sạn, không biết tự lúc nào đã xuất hiện một bóng người, đó là một người đàn ông trung niên, sống mũi cao, mắt chim ưng với mái tóc màu vàng, không phải người Hoa Hạ mà là người đến từ phương Tây.

Trên tay ông ta cầm một chiếc máy bộ đàm, ông ta đang nói chuyện với chiếc máy đó.

Ông ta đứng ở sân ngoài cổng khách sạn, nhưng không đi vào, đôi mắt giống như mắt chim ưng, nhìn chằm chằm Trần Đức, nói tiếng Trung rất lưu loát: “Trần Bát Hoang, hiện tại, trong giây phút này, có năm mươi tám lính đánh thuê giỏi nhất đang sử dụng vũ khí tối tân quốc tế, nhắm chuẩn người có mặt ở đây!”

“Tao chỉ có một mệnh lệnh, trong vòng mười giây, chỉ cần đang đứng trong khách sạn, không ai trong số đó có thể sống sót!”

“Có lẽ mày có thể né được đạn, nhưng bạn bè của mày và những phú hào ở thành phố Hoa Bắc thì không dễ dàng chút nào đâu”.

Bình Luận (0)
Comment