Bát Gia Tái Thế

Chương 746

Chương 746

Khi nói đến hai chữ “âm hôn”, rõ ràng là giọng ông ta có hơi đổi, xen lẫn chút nghẹn ngào.

Sỉ nhục!

Quả thực là sự xúc phạm nặng nề mà nhà họ Vân dành cho nhà họ Lâm!

Nói trắng ra, âm hôn chính là gả cho người chết.

Đứa con gái mà ông ta yêu thương nhất không thể gả cho người đàn ông mình yêu thì cũng thôi đi, vậy mà bây giờ phải gả cho một người chết.

Thế nhưng… ông ta có thể làm gì được?

Ông ta không thể chọc vào nhà họ Vân.

Nếu Lâm Dao không chịu gả thì từ trên xuống dưới nhà họ Vân đều bị diệt.

“Bố, không phải bố nói muốn gặp Bát Hoang sao, vì sao…”, Lâm Dao cực kỳ hoảng sợ, cô không dám tin những gì mình vừa nghe được.

Lâm Đồng Vĩ trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Không phải bố muốn gặp cậu ta, mà là nhà họ Vân muốn gặp”.

Đến lúc này, mọi chuyện đã rõ ràng, Lâm Đồng Vĩ lừa Lâm Dao, cố ý nói cho cô tin tức của Trần Đức rồi lợi dụng cô dẫn anh chui vào cái bẫy này.

“Không sai!”

Lúc này, Vân Huyền Thương Không sầm mặt, khuôn mặt ông ta lạnh tanh, gằn giọng nói: “Theo quy củ của gia tộc chúng tôi, nếu tổ chức âm hôn, cô dâu buộc phải chôn cùng chú rể. Tuy nhiên, tôi đã đồng ý với bố cô, cô sẽ không phải chết, sau này, con trai nuôi của tôi sẽ chăm sóc cô thay đệ tử đã chết đi của tôi”.

“Dao Dao, xin chào!”

Vân Huyền Thương Không vừa dứt lời, một ông chú tóc ngắn, độ khoảng 50 tuổi bước ra từ trong đám đông. Ông ta hoàn toàn ngó lơ Trần Bát Hoang, duỗi tay về phía Lâm Dao và nói: “Tôi là Vân Trung Quân, sau này tôi sẽ chăm sóc em thay Phương Kiệt”.

Ánh mắt tham lam của ông ta lướt qua từng đường cong xinh đẹp của Lâm Dao. Thật không ngờ, ở Ninh An lại có một mỹ nhân xinh đẹp bực này, Tạ Phương Kiệt đã chết, xem như ông ta được hưởng lợi.

“…”, nhìn người đàn ông trước mặt duỗi tay về phía mình, Lâm Dao vừa bàng hoàng vừa khó hiểu.

Cầu hôn? Âm hôn…

Những từ này cứ quẩn quanh trong đầu khiến cô đứng ngây ra, lúc này, cô cảm thấy rất loạn.

Có ý gì? Rốt cuộc đã có chuyện gì?

Vốn dĩ hôm nay là lần đầu đưa Trần Đức đến gặp bố mẹ, nên Lâm Dao rất hồi hợp, nào ngờ tình huống lại khác xa so với dự liệu. Nào là âm hôn, rồi bỗng dưng một người đàn ông đáng tuổi bố cô nhảy ra, đòi chăm sóc cô… Lâm Dao lắc mạnh đầu, vô thức lui về sau, một lần nữa quay về bên cạnh Trần Đức. Lúc này, cô thật sự không biết nên làm thế nào.

“Không sao đâu, đừng sợ”.

Bỗng nhiên, một âm thanh từ tính vang lên khiến cô có cảm giác an toàn, Trần Đức thản nhiên nói: “Có anh ở đây, không ai có thể ép buộc em làm chuyện mà em không muốn”.

Kế đó, anh bước lên một bước, nắm chặt cánh tay đang duỗi ra của Vân Trung Quân, lạnh lùng nói: “Ngại quá, Dao Dao không thích người xa lạ, còn nữa, không phải ai cũng có thể gọi cô ấy là Dao Dao”.

“Vậy sao?”, hiển nhiên, Vân Trung Quân biết Trần Bát Hoang. Thấy đối phương chủ động ra mặt, ông ta nhếch mép cười lạnh, nói mà không chút kiêng nể: “Mày có biết vì sao Dao Dao kết âm hôn nhưng không phải chôn cùng không? Bởi vì mày sẽ bị chôn thay cô ấy!”

“Mày đã giết đệ tử mà bố nuôi tao yêu thương nhất!”

Bình Luận (0)
Comment