Bát Gia Tái Thế

Chương 798

Chương 798

Người xung quanh đều xem ngây người, đặc biệt là Thái Khôn trong đám đông. Hắn ta nhìn mà hết hồn hết vía, mồ hôi lạnh tuôn như mưa.

May… may… may mà ban nãy có camera nên hắn ta không đụng vào tên nhóc đó thật, không thì sẽ có hậu quả thế nào đây?

Thái Khôn thật sự không dám tưởng tượng.

Một tên điên ngay cả Thành Bá Đạo cũng dám chọc thì sẽ sợ hắn ta chắc?

Thái Khôn run rẩy, lặng lẽ rời khỏi thành phố Âu Hoàng, rồi bỏ chạy mất dép!

Hắn ta thật sự sợ, thậm chí còn không dám liếc nhìn Trần Đức lấy một cái!

Vài giây sau, Trần Đức đi về phía Thành Bá Đạo.

Giờ đây, tâm trạng của Thành Bá Đạo cực kỳ phức tạp. Ông ta vừa đau, vừa kinh ngạc, lo lắng, hoảng sợ…

Tên điên!

Ông ta có thể khẳng định thanh niên trước mặt chính là một kẻ điên không coi nhà họ Thành và Thành Bá Đạo ông ta là cái đinh gì cả!

Đối mặt với Trần Đức đang bước về phía mình, ông ta dùng một chân không ngừng lết ra sau.

Nhưng mà, tốc độ lại quá chậm.

Thoáng chốc, Trần Đức đã bước tới trước mặt Thành Bá Đạo. Anh giơ chân lên, không chút do dự giẫm lên ngực ông ta: “Tôi ra lệnh rồi đánh ông đấy, ông có thể làm gì nào?”

“Ở trong mắt tôi, ông hẳn là phải sợ hãi”.

Thành Bá Đạo run rẩy, cái mũ trên đầu đã rớt lộ ra ông ta là một tên đầu trọc, còn bị bệnh vảy nến.

Trước câu trả lời của Trần Đức, ông ta lại chẳng dám hó hé hay nói chuyện, gì mà bá đạo? Giờ phút này, ông ta đã hoàn toàn không còn vẻ bá đạo nào nữa.

Mà chỉ còn lại sợ hãi và sợ hãi!

“Mày… mày… rốt cuộc là ai!”, Thành Bá Đạo ngước nhìn Trần Đức, trong lòng tràn ngập kiêng kỵ, khó thở hỏi.

“Tôi tên là Trần Bát Hoang, sao? Hỏi thân phận của tôi định trả thù hả?”, Trần Đức cười, nụ cười vừa có chút đáng sợ lại hơi ngông cuồng.

Trần Bát Hoang?

Thành Bá Đạo lục lọi cái tên này trong đầu, nhưng lại chẳng nghe thấy bao giờ, cũng không có nghe nói nhà họ Trần nào. Mà các tỷ phú xung quanh cũng chưa từng nghe thấy tên này.

“Trần Bát Hoang… mày… mày muốn sao?”, Thành Bá Đạo run rẩy, lắp bắp, dè dặt nói: “Nếu mày giết tao, tao… nhà họ Thành sẽ không bỏ qua cho mày…”

“Nhà họ Thành hử?”

Trần Đức như đang suy nghĩ cái gì đó, chẳng mấy chốc, anh đã nhấc chân lên.

Thành Bá Đạo tưởng sự đe dọa đến từ nhà họ Thành đã có tác dụng, vội bổ sung: “Đúng vậy, chính là nhà họ Thành. Tao là cháu ruột của Thành Cực An. Nếu mày giết tao, ông ấy… ông ấy sẽ tức giận… tức giận đấy!”

“Rồi, rồi, ông lại đây”, Trần Đức đi đến trước linh thạch, vẫy tay với Thành Bá Đạo như đang gọi một con chó.

“Mày… làm gì?”, Thành Bá Đạo tò mò, khó hiểu, cố nén cơn đau trên đùi hỏi.

“Rửa sạch cục đá này cho tôi”, Trần Đức chỉ vào dấu chân và vết máu trên linh thạch nói: “Mau lên, thời gian của tôi có hạn thôi”.

Bình Luận (0)
Comment