Bát Gia Tái Thế

Chương 808

Chương 808

Tại thời điểm này họ giống như những con sói với đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào Trần Đức giống như đang nhìn một bảo vật, một con mồi, chớp tắt tia sáng hưng phấn và khát máu.

Cảm nhận được sự nóng lòng, hưng phấn và sát khí dày đặc từ hai bên trái phải, khóe miệng của Thành Ngũ Hoa khẽ giương lên, không đếm xỉa tới nói:

“Xem ra các vị đã không đợi được nữa rồi, vậy thì…. lên đi!”

“Giết!”

Vừa dứt lời, từng trận tiếng gầm trầm thấp bỗng nhiên vang lên, sau đó hơn trăm tu võ giả nhanh chóng nhưng mãnh liệt nhảy vọt và chạy về phía Trần Đức giống như chạy nước rút 100 mét.

Họ vô cùng phấn khích, dường như Trần Đức chính là một con dê béo chờ bị phân chia, thậm chí hầu hết số người còn không rút ra vũ khí mà tay không lao tới.

Ngay lập tức, họ chặn kín đường rút lui của Trần Đức mà tràn tới từ mọi phía, bóng dáng của anh như bị nhấn chìm trong đó.

“Nhãi con, chết rồi cũng đừng trách tao, muốn trách cũng chỉ có thể trách mày quá yếu”, Thành Ngũ Hoa nhàn nhã ngồi trên ghế giống như đang xem một vở kịch hay, trào phúng nói tiếp: “Yếu chính là một cái tội, không phải… cái gì?”

Thành Ngũ Hoa còn chưa nói hết câu sắc mặt đã đột nhiên trở nên cứng ngắc!

Vào cùng một giây khi câu nói của hắn còn đang dang dở, một trăm người kia giống như đụng phải lò xo, kẻ này nối tiếp người kia bắn ngược ra ngoài.

Đồng thời, Trần Đức, người vốn nên bị chìm ngập trong đó lại đang sải từng bước không nhanh không chậm đi về phía hắn.

Nhưng lại như những bước đi của ma quỷ.

Nặng nề mà mạnh mẽ!

Theo từng bước chân của anh, gạch lát nền dưới chân cũng vỡ lìa và lún xuống.

Với mỗi bước đi liền có hai ba người thương vong nặng nề!

Đối mặt với hơn trăm cường giả là tu võ giả này anh như bước đi giữa chốn không người!

Những kẻ ra tay với anh không phải là tàn phế cũng chỉ có một chữ chết!

Hơn nữa còn chết một cách rất bi thảm!

Cảnh tượng này thực sự quá rung động!

Sau khi liên tiếp hơn ba mươi người bỏ mạng, toàn bộ vài chục tu võ giả còn lại đều sững sờ dừng lại, gương mặt từng người đều tràn ngập sợ hãi cùng bất an.

Họ rõ ràng có bảy mươi tám mươi người, bao vây Trần Đức chặt chẽ.

Thế nhưng, theo từng bước tiến của Trần Đức, bọn họ liền phải lùi lại hai ba bước.

Đừng nói tới việc ra tay, bọn họ thậm chí còn không dám tiếp cận quá gần!

Sau bốn mươi năm mươi nhịp thở.

Trần Đức đã tiếp cận về phía Thành Ngũ Hoa.

Những kẻ ngăn cản anh kìm lòng không đậu mà nhường ra một con đường.

“Trần…”

Thành Ngũ Hoa vốn muốn nói gì đó.

Bình Luận (0)
Comment