Bát Gia Tái Thế

Chương 811

Chương 811

Sau khi cuộc họp giữa bốn gia tộc kết thúc, Thành Cực An không dừng lại ở đó mà tiếp tục triệu tâp tất cả các thành viên chủ chốt và quản lý cấp cao của nhà họ Thành tới nhà thờ tổ, bao gồm cả Thành Kì Võ.

“Hắn đã vơ vét con mẹ nó tất cả số linh thạch đi rồi, chuyện này khiến tôi phải giải thích thế nào với Lục Phong đây!”

Trước mặt người trong gia tộc, Thành Cực An rất cáu kỉnh, khuôn mặt ông ta đỏ lựng, ánh mắt vặn vẹo khó coi tới cực điểm: “Bắt đầu từ bây giờ, tất cả người nhà họ Thành đều hành động cho tôi, đi truy lùng tên đó, cho dù hắn ở đâu, cho dù là còn sống hay chỉ là một cỗ thi thể cũng phải tìm được về đây cho tôi!”

“Vâng!”

“Vâng!”

“…”

Người bên dưới nhà họ Thành kinh hồn bạt vía, từ khi Thành Cực An trở thành gia chủ của nhà họ Thành từ năm 35 tuổi chưa có ai từng thấy ông ta nổi trận lôi đình như vậy, từ trước tới nay ông ta vẫn luôn mang hình tượng một người nhìn xa trông rộng, tính cách nho nhã khiến người khác phải ngưỡng mộ.

Đừng nói tới việc gào thét như ngày hôm nay, ngay cả lớn tiếng nói chuyện cũng vô cùng hiếm gặp.

Trong nhà thờ tổ, sau khi người nhà họ Thành rời khỏi, Thành Kỳ Võ mới do dự hỏi: “Bố, việc này có cần báo lại cho Lục Phong không?”

“Tạm thời không cần, mà bản thân ông ta không xuất hiện, chúng ta cũng không dễ dàng tìm gặp ông ta”, Thành Cực An nén giận đáp: “Trước tiên giết chết tên Trần Bát Hoang đó rồi lại nói, chỉ cần tìm được Trần Bát Hoang, linh thạch tự nhiên cũng sẽ lấy lại được!”

Cả Vân Bắc đêm nay gần như đảo lộn.

Bốn gia tộc lớn đồng thời phát lệnh tìm kiếm một người, điều động các mối quan hệ thế giới ngầm đang bồi dưỡng cùng các quan chức Hoa Hạ, còn có Thiên Võng được bao phủ dày đặc trong thành phố để lùng sục Trần Đức và tung tích của chiếc xe kia.

Cùng lúc đó tại ngã ba giữaVân Bắc và Ninh An nơi núi lên san sát, một chiếc trực thăng đang bay lượn vòng trên bầu trời.

Một bóng người mảnh khảnh, hai tay khiêng một chiếc hộp lớn nhảy xuống từ độ cao vài chục mét.

“Bùm!”

Tiếng động cực lớn làm chấn động núi rừng khiến một mảnh rừng rậm đung đưa, sau khi bóng người đó vững vàng tiếp đất liền vẫy tay với chiếc trực thăng kia.

Trên trực thăng, Âu Dã Thanh Vũ mặc một chiếc váy trắng phiêu dật như tiên nữ, đứng trước cửa khoang phất tay: “Anh Trần, anh cẩn thận một chút, tôi trở về Ninh An đợi anh đây!”

Sau đó, cánh cửa đóng sập lại, trực thăng chuyển động cánh quạt rồi chậm rãi bay xa.

Bóng người trong núi rừng kia tất nhiên là Trần Đức, anh đêm nay ngang ngược như vậy cướp đi linh thạch nhất định sẽ kinh động tới nhà họ Thành, do đó khi vừa trở về liền lập tức dẫn theo Âu Dã Thanh Vũ rời khỏi Vân Bắc.

Đồng thời chuẩn bị hấp thụ linh thạch trong núi sâu này.

Về phần bảo vệ Âu Dã Thanh Vũ tạm thời giao lại cho Hồng Y.

“Với nhiều linh thạch như vậy, mình gần như có thể đột phá Long Tượng kỳ rồi”, Trần Đức không hề có chút áp lực mang nặng nào mà khiêng theo chiếc hộp lớn mấy trăm cân tìm một nơi có vẻ tương đối an toàn, rắc xong bột thuốc đuổi muỗi và côn trùng, dã thú liền bắt đầu tu luyện.

Sau khi tiến vào Long Tượng kỳ, tốc độ hấp thụ lần này nhanh hơn trước đó gấp mười lần, từng tia linh khí tràn vào tứ chi anh như thủy triều.

“Cái gì? Chạy rồi? Rời khỏi Vân Bắc rồi?”

Bình Luận (0)
Comment