Bát Gia Tái Thế

Chương 832

Chương 832

Khoác lác gì chứ?

Xét về kỹ thuật đúc, ông ta là đỉnh cao!

Đã từng thấy phía trên đỉnh cao còn có đỉnh cao nào không?

Nếu không phải Âu Dã Thanh Vũ đích thân mời ông ta đến, làm nũng đủ kiểu, cộng với vật liệu là Thiên Phương Thạch và thanh kiếm của Vân Huyền Thương Không thì không đời nào ông ta đến đây, chứ đừng nói là đích thân ra tay.

“Thanh Vũ, nếu như người bạn này không biết ơn vậy thì bỏ đi”, Âu Dã Tinh Vân cười khẩy, phất tay áo nói với Trần Đức: “Tôi không thèm giúp nữa, chỉ tiếc viên Thiên Phương Thạch đó”.

Nói xong không đợi Trần Đức lên tiếng đã đi ra ngoài, Âu Dã Thanh Vũ nhìn Trần Đức rồi nhìn Âu Dã Tinh Vân: “Cô cũng ra ngoài đi”, vẻ mặt Trần Đức không chút thay đổi nói: “Mọi người có thể quan sát bên ngoài, nhưng trong phòng này không thể có người khác”.

“Vậy… cậu chủ Trần, tôi ra ngoài đây”.

Âu Dã Thanh Vũ khẽ thở dài.

Trần Đức thực sự quá kiêu ngạo, cô ta cảm thấy vật liệu của Thiên Phương Thạch và thanh kiếm của Vân Huyền Thương Không e là sẽ bị lãng phí thôi.

Bên ngoài, Âu Dã Tinh Vân không vội rời đi, ông ta sẽ đứng đây chờ xem Trần Bát Hoang làm thế nào mà cao hơn ông ta, sẽ chế tạo ra loại rác rưởi gì.

“Nói đi, tới nhà tôi làm gì, còn miệng vết thương của cô nữa? Tại sao lại bảo tôi đi, rốt cuộc là ai tới?”

Một chuỗi vấn đề như liên hoàn pháo bắn về phía Tưởng Sơ Linh, bấy giờ cô ta mới nhớ tới mục đích mình đến đây, vẻ mặt lập tức trở nên hết sức khó coi:

“Trần Bát Hoang, trước đó tôi đã quá coi nhẹ anh rồi, thế nên, tôi chân thành xin lỗi anh”.

“Biết sai để sửa mới là bé ngoan. Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cô”, khuôn mặt Trần Đức vẫn lạnh tanh như không, đợi cô ta nói tiếp.

“Vết thương của tôi là do lão tổ của nhà họ Hàn – Hàn Huyền Tông gây nên. Ông ta… đã giết chết đồng đội của tôi và cũng biết là anh diệt nhà họ Hàn. Ông ta thả tôi đi là để tôi trở về báo cho anh biết”.

“Báo cho tôi cái gì?”

“Trả thù”.

Tưởng Sơ Linh đáp: “Ông ta nói, anh đã xóa sổ nhà họ Hàn thì ông ta sẽ diệt cả nhà anh. Mà người ông ta muốn giết đầu tiên chính là anh, nhiều nhất là 3 tiếng nữa ông ta sẽ đến thành phố Tần!”

“Trần Bát Hoang, ông ta… thật sự rất mạnh, anh mau rời khỏi thành phố Tần đi. Cấp trên của tôi rất coi trọng anh, ông ấy và tôi đều hy vọng anh sống để phục vụ cho tổ quốc”.

“Đi? Tại sao phải đi?”, Trần Đức cười nói: “Được rồi, bên kia có phòng, cô có thể ngủ một lát. Còn tôi sẽ ngồi đây chờ ông ta đến giết mình”.

“Anh…”

Vẻ mặt Tưởng Sơ Linh lập tức trở nên lạnh lùng, cô ta vừa mới có đổi mới về thái độ của Trần Đức, giờ lại thấy khó chịu: “Sao anh lại kiêu ngạo thế nhỉ? Đó là lão tổ nhà họ Hàn đấy, một mình ông ta thôi đã đủ để chống đỡ cả một gia tộc lớn rồi!”

“Tôi hiểu và cũng biết ân oán giữa anh và nhà họ Tạ. Lẽ nào anh nghĩa rằng có thể đánh bại Tạ Phương Kiệt là có thể đánh thắng được Hàn Huyền Tông chắc?”

“Đúng là mấy năm trước, Hàn Huyền Tông quả thật đã thua trong tay Tạ Phương Kiệt. Nhưng… đó là mấy năm trước!”

Bình Luận (0)
Comment