Bát Gia Tái Thế

Chương 906

Chương 906

Hắn không biết rút đâu ra một thanh kiếm màu tím đen vừa dài vừa mỏng, thân kiếm kêu ong ong điếc cả tai. Một luồng linh khí dập dờn quay quanh thân kiếm tạo ra từng đợt sóng gợn.

Thanh kiếm này giống như có linh hồn, reo lên réo rắt, tràn ngập sát khí và ma lực, bóng trắng trùng điệp, biến hóa kỳ lạ lượn lờ, không ngừng súc thế và súc lực.

“Nói ra sợ mọi người không tin, tôi… tôi nhìn thấy tia chớp màu đen…”, trong đám người vây xem, có người như là thấy quỷ hoảng sợ lẩm bẩm.

“Tôi, tôi cũng nhìn thấy”.

Không phải một mình anh ta, mà mọi người trong sân đều thấy được, trên thanh kiếm màu tím đen kia quả thật lóe lên tia chớp màu đen!

Đó là sự kết hợp giữa tia lửa và sát khí!

Điều này cần phải có bao nhiêu sức mạnh và linh khí mới làm được vậy? Võ giả cấp bậc như Đường Hiển Sinh cũng chẳng thể tượng tượng nổi có ai lại vung lên được một thanh kiếm như thế!

Tiêu Mạn Y, Lâm Dao, Miêu Tiểu Thanh cũng sợ ngây người, hoàn toàn không kịp tỏ vẻ gì thì một kiếm của Cổ Thông Thiên đã chém thẳng vào hai chân của Trần Dức!

Khi thanh trường kiếm màu tím đen ấy đến gần, tốc độ và sức mạnh cũng tăng lên thêm một cấp độ, vô số tia lửa chói mắt khiến người ta không mở mắt ra nổi.

“Trần Bát Hoang, mau tránh ra!”, khuôn mặt Đường Hiển Sinh trở nên hết sức trắng bệch, kích động đến nỗi hô đầy đủ tên họ Trần Đức, nhắc nhở anh mau né đi.

Mức độ đáng sợ của Cổ Thông Thiên ít nhất cũng phải mạnh hơn Cổ Lâm gấp 10 lần!

Nhưng, Trần Đức lại như là sợ ngây người, ngơ ngác đứng tại chỗ, hoàn toàn không có ý định né tránh.

Cổ Thông Thiên và kiếm của hắn ngày càng áp sát.

0,5m.

10cm.

5cm.

Mắt thấy nó sắp chém tới, Lâm Dao, Tống Ngữ Yên, Hạ Thiên Tuyết đều không kiềm được nhắm chặt mắt lại. Các cô không muốn nhìn thấy cảnh Trần Đức phải quỳ xuống.

“Hoa hòe hoa sói “.

Đúng lúc này, giọng nói lạnh nhạt, hờ hững của Trần Đức chợt vang lên. Bốn chữ bâng quơ ấy bất ngờ như một cục đá rớt vào hồ nước lặng, bắn lên từng gợn sóng, tản ra xung quanh.

Cùng lúc đó, Trần Đức cũng giơ một ngón tay lên. Đó là một ngón trỏ thon dài, không tỳ vết, giống như một tia chớp, nhanh đến nỗi mắt thường không thể nhìn thấy được.

Khi thanh trường kiếm ấy như kéo theo sức mạnh ngàn quân chém xuống.

Đầu ngón tay anh và mũi kiếm của nó bỗng đụng vào nhau.

“Keng!”

Ngay lúc đó, một tiếng va chạm cực kỳ chói tai giữa kim loại với nhau như tiếng sấm nổ vang ngay trời mùa hè khiến người ta vô cùng khó chịu bỗng dưng vang lên.

Trước mắt bao người, ngón trỏ của Trần Đức và mũi kiếm hoàn toàn va chạm, cọ xát với nhau.

Rõ ràng có thể thấy được, thanh trường kiếm màu tím đen ấy giống như gặp phải một lực cản rất lớn, thân kiếm chợt cong, hình thành một đường vòng cung. Ngay sau đó, nó bỗng gãy thành từng đoạn.

Bình Luận (0)
Comment