Bát Gia Tái Thế

Chương 91


Hồ Hải Sinh chế nhạo cười, thứ vô dụng này quả nhiên vẫn bị thao túng như mọi khi.

“Còn không mau đi?”, Hồ Hải Sinh nói: “Hai tên vô dụng các người có thể gọt trái cây cho ông nội ăn là phúc của các người đó! Còn 3 tháng nữa là tốt nghiệp rồi, về sau nếu như chúng tôi vui vẻ thì còn có thể giúp đỡ hai người”.

“Không… không đi”.

Gương mặt Đàm Thu đỏ bừng, bàn tay gắt gao nắm chặt trái táo: “Các người sỉ nhục tôi cũng được không được sỉ nhục bạn bè của tôi, cũng không được sỉ nhục ông nội của tôi!”
Từ nhỏ, người mà cậu ấy kính trọng nhất chính là ông nội.

Bây giờ ông nội của cậu ấy đã qua đời, nhưng cậu ấy sẽ không bao giờ quên được gương mặt nhân hậu của ông ấy.

Còn nhớ khi cậu ấy còn nhỏ thì ông nội đã rất mực yêu thương cậu ấy.

Có món gì ngon hay trò chơi gì vui thì ông nội đều nghĩ đến cậu ấy trước tiên.


Chính vì ông nội của cậu ấy đã dặn dò cậu ấy học hành chăm chỉ trước khi ra đi cho nên cậu ấy mới ra sức học tập để trở thành một học sinh tài năng trong lớp.

Có thể tưởng tượng được ông nội của cậu ấy là người quan trọng thế nào trong cuộc đời của cậu ấy.

Đàm Thu sẽ không bao giờ cho phép bất cứ ai xúc phạm ông nội của mình.

“Bọn tôi cứ xúc phạm đó thì sao?”, Hồ Hải Sinh hoàn toàn không để tâm đến lời nói của Đàm Thu, cậu ta bắt chéo chân ngồi trên ghế sô pha, trưng ra nét mặt đắc ý nói: “Ông nội cứ xúc phạm cháu đấy, thế nào?”
“Bạn của cháu là rác rưởi, ta là ông nội của cháu đây”.

Hồ Hải Sinh hoàn toàn coi Đàm Thu như một con rối để điều khiển, hoàn toàn phớt lờ cảm xúc của cậu ấy, ăn nói mà không hề kiêng kỵ một chút nào, thái độ lại vô cùng kiêu ngạo.

Các sinh viên xung quanh cũng đều lớn tiếng cười nhạo, những người như Đàm Thu chỉ đáng là đồ chơi của bọn họ.

Tống Ngữ Yên nhíu mày, trong lòng cảm thấy khó chịu nhưng vẫn không nói gì.

Lâm Dao mấy lần định giúp đỡ nhưng đều bị cô ấy kéo lại: “Cậu giúp được cậu ta một lần nhưng có thể giúp được cậu ta cả đời hay không? Cứ giúp cậu ta mãi thì có ích lợi gì nếu như cậu ta không biết tự phản kháng?”

Thính giác của Trần Đức hết sức nhạy bén, anh có thể nghe thấy rất rõ ràng câu nói này cho nên anh mới ngẩng đầu liếc nhìn Tống Ngữ Yên.

Lại nghĩ đến An Nhã Hi, anh liền tống một ly rượu đầy vào trong miệng.

Rượu nóng tràn qua cổ họng khiến cho anh giảm bớt chút đau đớn trong lòng.

“Tôi cứ xúc phạm đó, cậu có thể làm gì?”, Hồ Hải Sinh thấy Đàm Thu đang tức giận nhưng với vẻ mặt bất lực thì lại càng giễu cợt: “Cậu và bạn của cậu chỉ là thứ rác rưởi”.

“Ông nội của cậu có thể sinh ra một đứa cháu trai rác rưởi như cậu thì chắc chắn bản thân còn rác rưởi hơn”.

“Rác rưởi sinh ra rác rưởi, cả gia đình của cậu đều là rác rưởi”.

Hồ Hải Sinh đã xúc phạm Đàm Thu đến cực hạn, thậm chí mọi người còn liên tục lập lại lời nói của cậu ta môt cách cợt nhả.

Đồng thời bọn họ còn thường xuyên liếc nhìn Trần Đức.

Cái tên kia cũng giống như Đàm Thu vậy, đều là rác rưởi vô dụng.

.

Bình Luận (0)
Comment