Bát Gia Tái Thế

Chương 975

Chương 975

Vừa 30 tuổi đã xếp thứ 10 trên bảng xếp hạng thanh niên tài tuấn ở Côn Luân Hư!

Tuy là thứ 10, nhưng đó là kết quả trong đại hội võ đạo Côn Luân Hư vào 3 năm trước. Sau 3 năm, hắn ta cũng mạnh hơn.

Linh Căn kỳ đỉnh phong!

Thực lực cỡ đó ít nhất cũng có thể lọt vào top 5 trong bảng xếp hạng thanh niên tài tuấn.

Trong lòng quỷ lùn Hắc Vân kinh ngạc không thôi, lớp trẻ có tư chất cực mạnh này rất có khả năng sẽ vượt qua đám già cả như họ!

Bộ Kinh Phong cũng không để ý tới họ, ánh mắt hắn ta chỉ nhìn chòng chọc vào con sư tử cao lớn, uy vũ, hung dữ bên kia: “Là con súc vật này hả?”

“Vâng thưa cậu Bộ!”, tên tôi tớ bên cạnh hắn ta gật đầu đáp: “Nó đã ăn A Cam!”

“Được!”

Ngay sau đó, cơ thể Bộ Kinh Phong chợt bùng nổ, nắm tay giống như một ngọn núi Thái Sơn đấm thẳng vào đầu Truy Phong Sư.

“Bốp!”

Thoáng chốc, một tiếng trầm đục chợt vang lên, Truy Phong Sư nặng mấy trăm kí tựa như một ngọn núi nhỏ chưa kịp gào lên một tiếng đã đổ ầm xuống đất, bắn lên một lớp bụi bặm, chết tươi!

Rõ ràng có thể thấy được, vị trí bị đánh trúng trên đầu của nó xuất hiện một cái lỗ to, một quyền của Bộ Kinh Phong đã đấm xuyên qua đầu Truy Phong Sư!

Máu tươi nhuộm đẫm nắm tay Bộ Kinh Phong, từng giọt từng giọt nhỏ xuống đất, mùi tanh nồng nặc lập tức tản ra xung quanh, xộc thẳng vào khoang mũi của mọi người.

Mục Lâm ngơ ngác, gã hoàn toàn không ngờ Bộ Kinh Phong sẽ ra tay với Truy Phong Sư. Mãi đến khi nó ngã xuống đất, chết đi, gã mới hoàn hồn, hoảng sợ nhìn về phía Bộ Kinh Phong hỏi: “Anh Bộ, tại sao anh lại giết nó?”

Mục Lâm vừa nói xong, Bộ Kinh Phong đã lập tức nhìn thẳng vào gã: “Chủ nhân của nó là mày?”

Không biết sao, Mục Lâm chợt rùng mình, nhưng vẫn cố can đảm đáp: “Đúng vậy, tôi tên Mục Lâm, là cậu chủ nhà họ Mục. Truy Phong Sư là do bố tặng cho tôi, anh Bộ, sao anh lại giết nó?”

“Ha ha… mày đã muốn biết thì tao sẽ rủ lòng thương nói cho mà biết”, Bộ Kinh Phong lạnh giọng, âm u nói: “Tao có một người hầu, mấy ngày trước vào núi hái thuốc cho tao, kết quả, ngày hôm qua đã bị nó ăn”.

“Hả?”, Mục Lâm thoáng cái ngơ ngác.

Đúng là mới đây Truy Phong Sư có ăn một người!

Lúc đó, gã cũng không để ý, chẳng phải chỉ là ăn một người thôi sao? Dù gì ăn cũng ăn rồi!

Vốn, Truy Phong Sư cũng là ăn thịt người, chẳng có gì là lạ cả.

Nhưng gã không ngờ người bị ăn lại là tôi tớ của Bộ Kinh Phong!

Bộ Kinh Phong hoàn toàn là người mà gã không thể trêu vào!

Chẳng những không thể trêu vào Bộ Kinh Phong, mà còn không thể trêu vào nhà họ Bộ!

Giờ phút này, trong lòng Mục Lâm uất ức, tức giận muốn chết. Truy Phong Sư là vật cưỡi bảo bối của gã, giết nó chẳng khác nào vả vào mặt mình. Nhưng, Mục Lâm lại không có cách nào, vì người giết Truy Phong Sư là Bộ Kinh Phong!

Cho dù gã có tức giận đến nỗi muốn giết người, cũng chỉ có thể nhịn, không dám tỏ ra khó chịu dù chỉ một chút!

Bình Luận (0)
Comment