Bắt Giữ

Chương 18


Thật lâu về sau tôi nghĩ lại, quả thật là hối hận tới ngứa răng, chỉ đành cầm lấy cánh tay của ai đó gặm tới gặm lui cho bõ tức!
Sao lúc đó tôi ngu như vậy, rõ ràng Tôn Liêm có tấm lưới Định Tâm lại được hắn thêm đá Phong Lân có thể che giấu hành tung cực kỳ tiện lợi, vì sao không bất chấp đi lấy nó trước rồi mới cứu Hàm Uyên, nếu làm như thế thì không chừng tháng ngày bị áp bức của tôi sẽ không đến ấy chứ!
Quay về thời điểm hiện tại, tôi chẳng hay rằng những cảm xúc thật sự tích cực và yêu bản thân cùng yêu đời hạnh phúc kia đã qua mối liên kết chạm tới được Tôn Ngạo Dạ, cũng chẳng biết nó kích động trong hắn cái giống ôn gì mà hắn thật sự đọa quỷ được. Là một ác hồn có mối liên kết với ác quỷ, lẽ ra tôi cũng phải thấy vinh dự mới đúng, nhưng nếu tôi biết được điều ấy chắc chỉ có kinh hồn táng đởm chạy cho mau thôi.
Tiếc là hiện tại ngoài cảm giác gợn gợn lo lắng dội lên từ liên kết thì tôi chẳng còn gì hết.
Ngắm nhìn Hàm Uyên bình lặng ngủ trên giường, tôi nói, biết chắc rằng Tận Ty Hải đằng sau sẽ nghe theo:
- Vị hôn phu của cô ấy là Tạ Trường Lâm, ngụ tại thành phố A, địa chỉ liên lạc là… - Tôi đọc địa chỉ, đoạn, chỉ vào cái túi của Hàm Uyên bị vứt xó trong góc. - Số điện thoại liên lạc ở trong di động của cô ấy, ông có thể dễ dàng tìm được.
Tôi quay lại, chăm chú nhìn Tận Ty Hải:
- Tổ chức các ông cưỡng ép người khác đến đây, thì phải có trách nhiệm mang họ trở về!
Tận Ty Hải, với nét mặt vẫn vương sự buồn khổ, nhưng ánh mắt đã trở nên trang nghiêm tỉnh táo, ông ta quan sát tôi một lúc, rồi nâng tay vỗ bồm bộp ba hồi.
Ngay sau đó, một cô gái ăn mặc phong trần nóng bỏng bước vào, mặt cúi xuống mắt cũng không nhìn loạn, đều đều thưa:
- Ngài cho gọi?
Tận Ty Hải chỉ vào Hàm Uyên, lặp lại nguyên văn lời tôi nói với cô ta kèm theo lời dặn dò mang người tới tận nơi giao cho Tạ Trường Uyên một cách toàn vẹn nhất.
Cô gái phong trần vâng dạ, chẳng thắc mắc cũng chả tò mò về lý do vì sao, chỉ gọi một người đàn ông khác cũng cung kính lom lom nhìn dưới đất vào bế Hàm Uyên ra, nhanh chóng mau lẹ tới khiến người ta líu lưỡi.
Quả là một tổ chức nghiêm mật.
Ngay khi cô gái rời đi, căn phòng chỉ còn tôi và Tận Ty Hải rơi vào yên lặng tuyệt đối, giờ phút này cho dù một cây kim rơi xuống thôi e rằng cũng sẽ để lại tiếng vang không nhỏ trong tâm tưởng của tôi lẫn đối phương.
Tôi âm thầm thủ thế, mọi giác quan còn hoạt động được căng cứng như dây dàn, linh hồn lực nhộn nhạo không yên chỉ chực chờ phát động, thế nhưng với một đối thủ mạnh như vậy, tôi hiểu rõ mình không thể chiếm thế thượng phong khi tấn công trước, chỉ đành yên tĩnh chờ đợi, hy vọng có thể dùng tĩnh chế động mà thôi.
- Tuổi trẻ tài cao… quả là tuổi trẻ tài cao… - Tận Ty Hải bất chợt lên tiếng.
Thiếu điều tôi đã giật phắt người tới vài mét rồi, con bà nó, thật là hết hồn! Không được không được, căng thẳng quá rồi, thở đều nào.
- Tận Ty Hải pháp sư đang nói tới tôi ư? - Tôi có chút mờ mịt hỏi lại.
- Ta vẫn không thể nhìn ra được “tuyệt” của cô, cũng chẳng thể thăm dò pháp thuật hay dị năng thời cô còn sống là gì… Rốt cuộc… cô là thứ gì?
… Này này, ông có hiểu tôi là nữ giới không hả… gọi nữ giới bằng “thứ” là không được lịch sự lắm đâu nhá!

Tôi bĩu môi, không muốn trả lời câu hỏi bất lịch sự đó, ngược lại lảng sang chuyện khác:
- Còn ông, tôi cũng không hiểu thể loại pháp sư gì, mà lại lạnh lùng vô tình nhìn đồng bạn của mình chết dưới lưỡi hái của ác hồn mà chả thèm quan tâm tới!
Vẻ buồn khổ đau thương trên mặt Tận Ty Hải vụt tắt, nhường chỗ cho máu tanh lạnh lẽo.
Làm như không thấy thay đổi đó, tôi dẩu môi tiếp lời:
- Này nhé, rõ ràng ông đã pháp giác ra tình cảnh Tôn Liêm từ trước, bởi tôi nghĩ anh ta đã dùng chút khí lực còn sót lại trong sự kiểm soát để liên hệ với ông, anh ta đã coi ông là cọng rơm cứu mạng, cũng coi như có tin tưởng! Xem ra hai người “hợp tác” làm việc không chỉ ngày một ngày hai nhỉ! - Tận Ty Hải vẫn chưa biết khả năng của tôi, khả năng nhìn vào ký ức người khác, và tôi cũng chả có ý định cho ông ta biết điều ấy. - Vậy mà… vô tình quá đi, tiến vào phòng không một dấu hiệu nào, rõ ràng ông có thể vô thanh vô tức tiêu diệt tôi cứu sống Tôn Liêm, ông lại không làm thế, mà ông chỉ đơn giản là nhìn anh ta bị tôi nuốt sống.
Cuối cùng, tôi phồng má, nũng nịu hỏi:
- Tận Ty Hải pháp sư, mục đích của ông là gì?
Tận Ty Hải không trả lời, nhưng vẻ lạnh lẽo cùng sát khí máu tanh trên gương mặt ông ta, mỗi lúc một nhiều…
oOo
Căn phòng nơi thân thể Hàm Uyên ở tính ra cũng không phải quá nhỏ, nhưng cái chính là nó quá âm u, khí tức xung quanh cứ như làm thế nào cũng không thể len lỏi tới đây được. Đã không có cửa sổ thì chớ, lại không có cả lỗ thông khí, bóng đèn thì cũng chỉ có mỗi cái đèn bàn từ bóng dây tóc dựng ở một góc. Tuy bóng đèn dây tóc tính ra phát sáng cũng tốt, trong khí trời u lạnh như này tác dụng tỏa nhiệt coi như cũng ấm áp, thế nhưng chỉ có mỗi một cái lại ở vị trí góc phòng, khỏi nói các bạn cũng hiểu không gian xung quanh nó mờ ảo cỡ nào.
Cứ như ánh mặt trời lặn đằng tây…
Tôi chăm chú quan sát biểu tình của đối thủ, thật ra tôi cũng không có chủ ý chọc giận lão ta, nhưng với sức mạnh của tôi hiện tại nếu công bằng mà chiến thì chỉ e là bất lợi, chỉ đành đánh một trận cược khác.
Chọc giận lão sẽ khiến lão hang máu hơn, đánh mạnh hơn, nhưng cũng khiến tư duy của lão trì trệ đi.
Tôi luôn luôn đứng về mặt “tĩnh” mà.
Cho nên, “động” đi, lão già!
Vừa nghĩ như thế, Tận Ty Hải đã phất tay, ba đạo bùa chú nhanh như tên bắn phóng về phía tôi.
- Oa! - Tôi chỉ kịp thốt một tiếng cảm thán trước khi lỉnh người tránh đi.
Vuốt ngực, tôi thầm tấm tắc, quả là nguy hiểm quá, sát nút.
- Ngươi nghĩ ngươi thông minh lắm ư! - Tận Ty Hải hừ lạnh, vẻ mặt lão lúc này ngoan độc hơn cả, trong ấy còn lẫn chứa sự thù ghét. - Ngươi chỉ là một ác hồn, một linh hồn không thực thể mà thôi!
Sao thế nhỉ, dường như loài người luôn có một định kiến không nhỏ với ác hồn. Đành rằng đúng là chúng tôi sống dựa trên sinh mạng của đồng loại họ, nhưng phải hiểu rằng cho dù như thế thì cũng không nên cộp mác chúng tôi là ngu muội chứ!
Có thực thể thì hay lắm sao! Bản cô nương không có nhưng chẳng phải vẫn tính toán được đó thôi!
Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng tôi chỉ yên lặng chuyển bước theo từng bước di dời của Tận Ty Hải, cố giữ khoảng cách nhất định.

Nhưng cho dù di chuyển, âm thanh lèo xèo từ những đạo bùa chú sau lưng hoàn toàn không biến mất. Tôi liếc mắt nhìn ra sau chỉ thấy nơi ba đạo bùa chú khi dính phải giờ đã kết thành một kết giới độc lập vững chắc, gần như cố định vị trí kia lại, khỏi nói cũng hiểu đó chẳng khác gì một tấm mạng nhện vững chắc, rơi vào đó thì chỉ còn nước chờ chết mà thôi.
Chưa kể, bề mặt mạng nhện còn tĩnh điện lách tách nữa chứ.
Cảm giác nguy hiểm vây quanh khiến tôi lẩn quẩn chút sợ hãi, nhưng nhiều hơn là phấn khích.
Có thể cho là tôi điên rồ không sợ trời không sợ đất, nhưng tôi hiểu đây là bản tính từ khi sinh thời của tôi, nếu không thì tôi đã chẳng ham muốn những trò chơi cảm giác mạnh như vậy, tựa như một con dã thú bị giam cầm, giờ đây lồng giam tư tưởng đã bị phá vỡ, cũng là lúc nó xổng chuồng thoải mái tiêu dao.
Tôi, có lẽ chính là con dã thú ấy.
Móng vuốt từ lúc nào đã hiển hiện ra, hắc khí lan tỏa xung quanh khiến không gian càng trở nên âm u hơn hẳn.
- Không biết lượng sức! - Tận Ty Hải khinh thường, trong mắt lão, tôi biết thừa bản thân chỉ là con nghé con nhảy nhót.
Thì sao chứ, già rồi nên ghen tỵ với tôi chứ gì.
Tôi le lưỡi trêu tức lão, tất nhiên tôi hiểu bộ dáng hiện tại không phù hợp với hình tượng nhí nhảnh này, bình thường tôi cũng chả bao giờ làm đâu, nhưng những hành động trêu tức khác không chừng sẽ phá vỡ tư thế phòng thủ của tôi nên đành hoạt động cơ mặt một chút vậy.
Tận Ty Hải không rời mắt khỏi tôi, lão rút từ trong túi một chuỗi tràng hạt dài, phải cỡ 108 hạt, nhưng mấu chốt là mỗi hạt đều to như quả óc chó, tuyệt không thể là tràng hạt dùng để tụng kinh!
Tôi đề cao cảnh giác.
- Nếu ngươi không tung vũ khí thật sự ra, thì không thể thắng được ta đâu.
… Vũ khí thật sự? Tôi làm gì có cái vũ khí nào chứ?
Tận Ty Hải quan sát tôi, chừng như lão muốn cho tôi cơ hội cuối cùng để “hối cải”, lại chừng như lão chỉ tò mò muốn hiểu xem rốt cuộc tôi có cái chi mà đặc biệt, đến cùng khi thấy tôi chỉ ngơ ngác không hiểu gì nhìn lại lão, cuối cùng đành cười lạnh thủ thế tấn công.
Một tay lão giơ ra trước, tay kia cầm chuỗi hạt co lại đằng sau, nhìn dáng điệu này của lão, tôi tưởng bản thân đang sống trong thế giới kiếm hiệp, đối diện là một vị cao tăng chuẩn bị sử dụng “Như lai thần chưởng” ấy chứ.
Dừng, dừng, tập trung nào.
Tôi khoanh tay, đăm chiêu nhìn Tận Ty Hải, tuyệt không thể hiện chút khí tức ác hồn ra chút nào, trời biết, tôi chỉ có một cơ hội thôi đó.
Pháp khí trong tay Tận Ty Hải sáng lên nhờ nhợ, thân thể lão ta như có gắn mô tơ động cơ, tỏa ra làn khói mờ ảo như sương, chỉ trong khoảng khắc, với tốc độ kinh hồn lão ta bắn người về phía trước, lao vào tôi như một cơn bão.
Tôi vốn thủ thế từ trước, đổ sập người và lăn một vòng ra, cũng chẳng lăn xa, cái chính là tôi muốn tránh né khỏi lão thôi.
Tận Ty Hải không ngờ tôi tránh thoát được, phải biết tuyệt kỹ này của lão hiếm khi dùng, mà dùng thì luôn thắng ở chỗ bất ngờ, nhưng giờ đã mất thế tiên phong, lão nhất thời giật mình không dừng được, lao thẳng vào ba đạo bùa chú sau lưng tôi.

“Đoàng!”
Căn phòng chìm trong âm thanh điện giật xé nát màng nhĩ, với ác hồn không thực thể, luồng điện âm ấy sẽ khiến linh hồn đau đớn khôn nguôi, tất nhiên với người sống sự đau đớn ấy cũng giảm bớt nhưng tuyệt không dễ chịu.
Tôi đứng phắt dậy, chạy thẳng ra phía cửa.
Tất nhiên là tôi biết nếu lúc này như trên phim ảnh thì tôi nên dừng lại chờ lão bị giật xong, thanh nhã đứng dậy hất tóc nhìn xuống lão như con thú thua trận, nói một bài dài móc mỉa rồi thanh tao quay lưng đi, đó mới là phong cách. Cơ mà… tôi thừa hiểu phim ảnh chỉ là con mẹ nó lừa người, ngoài đời làm gì có chuyện một đòn đơn giản lại giết được con cáo già kia chứ, hơn cả, lão còn mạnh hơn tôi, cho nên tất nhiên là… tẩu vi thượng sách!
Mấy cái trò kia, chờ khi tôi mạnh hơn sử dụng cũng không muộn.
Tôi sử dụng tất cả khả năng có thể lẫn linh hồn lực, vận tốc tuyệt đối không thể là ít, chỉ trong khoảng khắc đã xuyên qua căn phòng ấy, khoảng khắc tiếp theo đã tiếp cận được lối ra của ổ chứa này.
Chỉ cần ra khỏi đây, Tận Ty Hải tuyệt đối không thể tự do dùng bùa chú, và tôi sẽ dễ dàng lỉnh trốn như chú chuột nhỏ giữa đồng ruộng lớn!
Khoảng khắc ấy, chỉ một khoảng khắc nhỏ thôi.
Một luồng điện đau đớn thấm đẫm cơ thể tôi như chất độc xỏ xuyên qua dòng máu, khiến tôi không kiềm được đau đớn hét to.
Cơ thể được tạo dựng từ linh hồn tôi không thể khống chế, đổ rầm xuống.
Ui chao, tiếc thật, một chút nữa thôi.
Chưa để tôi tấm tắc xong, luồng điện từ cái bùa đang dính sau lưng tôi hệt như một tấm lưới sát, nó lách tách kết tạo lại thành một tấm màng bao bọc tôi bên trong. Trọng điểm không phải ở đó, trọng điểm là nó càng lúc càng chặt, khiến tôi cho dù đã co người như bào thai trong bụng mẹ rồi mà nó vẫn còn đang siết lại đây!
Tôi ngoái cổ nhìn ra sau, chỉ thấy đạo bùa mang màu tím thẫm kia vẫn đang nháy sáng từng cơn, chỉ đành cười khổ, không lẽ ngày tàn của tôi tới rồi…
- Dùng tới ấn bùa cao cấp nhất, tôi quả là được coi trọng quá mà…
Tận Ty Hải bước tới, nhìn xuống tôi như thể tôi chỉ là con kiến hôi dưới chân lão… được rồi, trò này là của tôi mà, aizz, biết vậy tôi dùng trước cho xong, đằng nào chả thế, được lên mặt một lần cũng coi như an ủi, thật là tiếc quá đi.
- Ngươi nghĩ ngươi thông minh lắm sao, định dùng bùa chú của ta để kiềm chân ta, cũng coi như có sáng kiến, nhưng vẫn chưa đủ đâu.
Lão trầm ngâm, nhìn đạo bùa càng lúc càng co chặt kia, lẩm bẩm hỏi:
- Nhưng ngươi rốt cuộc là thứ gì… mưu kế ngay từ khi nhìn thấy bát máu trinh nữ kia… vì sao người có thể thắng được bản năng ác hồn… “tuyệt” của ngươi là gì?
- Haha! - Tôi phá ra cười, mặc cho sự đau đớn khi đạo bùa siết chặt vào thân thể ngày một tăng. - Tha cho tôi chả phải lão sẽ có thời gian tìm ra câu trả lời sao?
Tận Ty Hải cười lạnh, không thèm trả lời tôi.
Tôi cũng hiểu rằng, ngày tàn của tôi coi như đã điểm rồi.
Ngẫm lại quãng thời gian giãy giụa làm ác hồn, kể ra cũng phấn khích và không uổng phí.
Tôi khép mắt, mặc kệ sự đau đớn, mặc kệ luôn đối thủ phía trên mình. Cho dù là ở giây phút cuối cùng, tôi vẫn muốn bản thân phải vui sống hết mức có thể.
Muốn cướp đoạt điều đó từ tôi ư, Tận Ty Hải còn chưa đủ khả năng đó đâu.
Đương lúc đau đớn tưởng chừng nuốt trọn linh hồn tôi, đạo bùa chợt rung rinh rồi “Đoàng” một phát như sét đánh khiến cả tôi lẫn Tận Ty Hải giật bắn cả người, đạo bùa cao cấp nhất ấy… tan vỡ.

Thật sự là tan vỡ như thủy tinh.
Thân thể tôi cũng tự do, mọi đau đớn và khổ sở thoắt cái biến mất, khiến tôi có cảm giác như đây là một giấc mơ…
- Không thể nào… - Tận Ty Hải lắp bắp. - đạo bùa cao cấp nhất của ta… không thể nào…
Aizzz, thật đáng thương, luyện đạo bùa ấy lão đã mất gần 10 năm đấy, đời người có bao nhiêu cái 10 năm, lão chỉ còn có ba tấm như thế mà thôi thì phải.
- Trần Gia Trân, em cũng liều mạng nhỉ!
Giọng nói này… giọng nói này…
Trong thoáng chốc, kẻ không sợ trời không sợ đất cũng chả sợ chết như tôi, tái hết cả mặt mũi.
Tôi không quản hình tượng, bò lui ra sau, muốn dùng Tận Ty Hải che cho bản thân để chuồn êm, tất nhiên là tôi biết với khả năng linh hồn liên kết thì nó hơi khó, nhưng có thử còn hơn không…
Chưa kịp lui thêm bước nào, thì Tận Ty Hải vốn đang giật mình nhìn lại đã bị một cơ thể cao lớn “xách” sang một bên, tiện đà ném lão ra xa luôn.
Lão chỉ kịp kêu một tiếng rồi va vào tường, bất tỉnh.
Để lại tôi, há hốc mồm quá ngạc nhiên nhìn “người” trước mặt.
oOo
Ngay từ thời điểm Tôn Ngạo Dạ giết chết cô gái này, hắn đã cảm thấy không bình thường…
Vì sao một người đối mặt với cái chết lại mang nét mặt bình thản như vậy.
Tựa hồ, cái cô gái hoảng sợ trốn chạy khóc lóc thậm chí van xin sự sống ban nãy chẳng phải là cô gái này.
Sự bình thản xen lẫn không cam tâm, nhưng ẩn sâu trên gương mặt kia, hắn nhận ra được là… sự thản nhiên và vui vẻ.
Sợ hãi chỉ như một sợi dây rất nhỏ cuốn quanh tất cả những cảm xúc ấy mà thôi.
Rốt cuộc, cô gái này là ai, vì sao một con người lại có thể có nhiều cảm xúc trái chiều như vậy được.
Thời khắc ấy, cũng là thời khắc hắn dao hạ lưu nhân, quyết định không hấp thụ linh hồn cô gái ấy.
Dù cho linh hồn ấy là một linh hồn trinh nữ, mang lượng linh hồn lực cao tới không ngờ.
Cũng là, linh hồn đầu tiên hắn không hấp thu trong trang sử giết chóc của mình.
Vốn chỉ là ý niệm nhất thời, có ai ngờ lại là chấp niệm cả đời.
Tôn Ngạo Dạ cười khổ, bất đắc dĩ nhìn cô gái đã ngất xỉu không biết trời trăng đất dày gì trong lòng mình, chỉ thầm than khổ không thôi, xem ra cô ngốc này sợ hắn hơn hắn nghĩ.
Trần Gia Trân, ta phải làm sao với em đây…

Bình Luận (0)
Comment