Bắt Giữ

Chương 8


Không phải tôi muốn hiểu tên Tôn Ngạo Dạ này, nhưng quả thật cho dù sợ hắn đi chăng nữa cũng không thể ngăn được cái bản tính tò mò cố hữu của tôi, thật đúng là khi còn trẻ không làm thì lúc về già sẽ thấy hối tiếc, khụ khụ, với tôi thì có thể đổi thành phiên bản khi còn sống không tò mò thì khi chết sẽ thấy tò mò gấp đôi đó mà.
Cho nên lẽ tất nhiên tôi cũng rất tò mò về cái gã Chu Ôn và nghề nghiệp của hắn, tiện thể nửa kín nửa hở tò mò sang Tôn Ngạo Dạ luôn.
- Vậy Chu Ôn làm nghề gì?
Tôn Ngạo Dạ nhìn tôi, có chút bất đắc dĩ trả lời:
- Hắn từng làm bác sĩ.
- Ồ… từng làm à, vậy sau đó?
- Trần Gia Trân! - Tôn Ngạo Dạ lại càng bất đắc dĩ hơn.
Tôi nghe thì biết là hắn đang cảnh cáo tôi rồi, nhưng không hiểu sao cái giọng nói vừa bất lực và lo ngại kia của hắn khiến tôi ngẩn ra quên cả sợ, có gì đó không bình thường kể từ lúc hắn nhìn thấy ký ức của tôi, sự lạnh lẽo và bình thản của hắn phai nhạt đi dần dần nhưng mỗi lúc một nhiều, điều này khiến tôi hoảng hốt hơn là thích thú.
Tôi cười hì hì, gật gù đáp ứng với hắn là sẽ không hỏi linh tinh nữa, tiện đà xích thân thể đang gần kề của mình với hắn ra một chút.
- Không phải ta không muốn nói với em, - Tôn Ngạo Dạ thở dài, ánh mắt độc màu đen của hắn ánh lên những tia sáng lạ lẫm không hề thích hợp trên gương mặt đáng sợ ấy, nhưng cụ thể là gì thì tôi đến chịu. - chỉ là chưa đến thời điểm, điều này sẽ giúp bảo vệ em thôi.
Thật ra tôi muốn đáp lại là tôi cũng không cần ai bảo vệ cả, nhưng dù sao xét ra tôi vẫn là một nửa linh hồn của hắn, mà nếu tôi có mệnh hệ chi thì hắn cũng chả sống yên lành, nên đành biết thân biết phận ngậm tịt miệng.
Từ lúc gặp số 12 - Chu Ôn - đến nay đã là hai ngày rồi, trong thời gian hai ngày ấy tôi cũng tích cực đi lăng xăng nhưng chả thuyết phục được thêm ma nào cả, đừng hiểu lầm là tôi lười biếng, tôi rất siêng năng gặp ai là miệng cười hớn hở lao tới bắt chuyện, nhưng 10 lần như 1 họ đều lơ đẹp tôi, hệt như tôi chỉ là củ khoai mì biết tự lăn vậy thôi.
Đắng… à mà thôi.
Cũng có thể do vận tôi xui, nên trong 2 ngày này, không phải gặp số 11 thì lại gặp số 4, không phải số 6 thì lại là số 1, mà những vị này thì, khụ khụ, trừ số 11 có lượng linh hồn lực có vẻ cao hơn tôi thì dù mấy người kia linh hồn lực thấp hơn tôi chăng nữa họ vẫn rất vinh dự mang danh hiệu tự kỷ số 1 và 2 và 3 và 4.
Cho nên như một lẽ thường tình, tôi cảm thấy nói chuyện với họ thà rằng tôi giơ chân nói chuyện với đầu gối mình còn hơn, bi ai quá mạng.
Tôn Ngạo Dạ thì trước sau như một, vẫn chỉ đi sau tôi chừng một bước, thỉnh thoảng hắn cũng bước lên song hành cùng tôi nhưng những lúc như vậy thì tôi thường sẽ tự giác tụt lại vài bước cho hắn dẫn đường, ai ngờ lúc nào hắn cũng quay lại nhìn tôi như kiểu trách móc, khiến mồ hôi mẹ mồ hôi con tôi tuôn trào như suối - ấy là tôi cảm giác thế, chứ tôi có xừ đâu ra mồ hôi mà đổ - rồi đã định quỳ xuống thỉnh tội tới nơi ấy chứ, nhưng những lúc như thế hắn lại quay đi và nhường tôi đi lên trước.
Aizz, quả nhiên là lòng vua khó dò, khó dò mà.
Hiện giờ tôi và Tôn Ngạo Dạ không rõ âm quái dương sai thế nào mà lại quay về khu Nam kia, nhìn chung thì chẳng có gì thay đổi, vẫn hành lang tối mù vẫn bụi bặm ngập trời vẫn tường nát gạch nứt, thế nhưng không hiểu sao tôi vẫn cảm thấy kỳ quái ở chỗ nào đó mà không rõ là chỗ nào.
Nhức đầu thật.
Tôn Ngạo Dạ phía sau chợt ngừng lại, ban đầu tôi không phát hiện, thế nhưng đi khoảng vài bước sau thì mối cảm biến liên kết cũng tự nhắc cho tôi hay. Chợt nghĩ hay là hắn đã phát giác ra điều gì, tôi vội vàng quay người lại nhìn hắn. Chỉ thấy hắn đang nhìn đăm đăm lên trần nhà, tuy gương mặt vẫn vô cảm và đôi mắt độc màu đen kia chẳng thể hiện rõ cảm xúc, nhưng sát khí tỏa ra từ người hắn lại chẳng thể che lấp nổi, khiến tôi sợ tới mức lui lại sau chục bước.
Để dời cơn hoảng hốt, tôi vội hướng tầm mắt theo cái nhìn của Tôn Ngạo Dạ, sau đó tôi lại nghĩ phải chi tôi nhìn xuống đất còn hơn.

Chỉ thấy, trên trần đang hiện rõ một con mắt - xin chú ý, là một con mắt nhá - to tới mức che lấp được cả khoảng trần, tròng đen trắng rõ ràng ấy khi ở trên cái nền nhà chỉ độc màu xám lại càng rõ ràng hơn, chưa kể, chà chà, mắt còn có mí sâu nữa chứ, nếu đủ hai con thì khỏi nói là một đôi mắt diều hâu, à không, mắt bồ câu rất đẹp. Con mắt ấy vốn đang chăm chú nhìn Tôn Ngạo Dạ, nhưng có lẽ cảm nhận được ánh nhìn của tôi nên tròng đen của nó di chuyển đôi chút hướng về phía tôi, thật khiến tôi nổi cả da gà.
Bình sinh tôi giết người thì dễ chứ đối diện với mấy thứ tà ma ngoại đạo này vẫn chỉ là tay mới, nói theo dân mạng là gà con lon ton, thật chẳng dám múa rìu qua mắt thợ, cho nên tôi rất thành thục cúi đầu xuống hỏi Tôn Ngạo Dạ:
- Nó là cái quái gì thế?
Chỉ có mắt, không có tai mà nhỉ.
Tôn Ngạo Dạ không trả lời tôi ngay, nhưng tôi biết hắn đã nghe được câu hỏi của tôi qua làn sát khí nhạt bớt xung quanh, một lúc sau hắn mới chậm rãi đáp:
- Tinh Linh theo dõi của chúng.
Câu trả lời của Tôn Ngạo Dạ thật khiến hình ảnh nàng tinh linh nhỏ nhắn xinh xắn tựa Tinker Bell của tôi vỡ vụn, ối giời ơi, sao thực tế và phim ảnh khác nhau như này vậy trời. Thôi thôi, bỏ qua vấn đề đó đi, tôi hỏi tiếp:
- Nó vẫn theo dói chúng ta từ nãy sao?
- Không, nó chỉ hiện hữu ở vị trí này, - Tôn Ngạo Dạ chợt nở nụ cười, tuy nhiên nụ cười khát máu ấy của hắn thực không thể khiến tôi bình tĩnh được. - xem ra trong căn phòng khóa kín kia có những thứ rất thú vị đây.
A di đà phật, liệu tôi có sống được tới mùa trăng năm sau không đây!!!
Tôi lại lui ra sau vài bước, tiện đà liếc mắt nhìn cái con mắt tinh linh kia, nó vẫn thành thục liếc từ Tôn Ngạo Dạ sang tôi hệt như có cảm biến điện từ, thật là vi diệu mà. Tuy nhiên chỉ cần không phải đối diện với Tôn Ngạo Dạ thì bắt tôi nhìn cái con mắt quỷ dị kia cũng không sao cả, chẳng biết suy nghĩ thế nào mà cơ thể tôi đi trước cả đầu óc, nhún người một phát bay lên trần nhà.
Một trong những điểm yêu thích của tôi khi trở thành linh hồn đó là có thể thoải mái tự tại bay lượn hệt như phim chưởng Hong Kong mà chẳng cần dây, tất nhiên là linh hồn lực càng cao thì bay càng xa, như tôi hiện giờ thì nếu không bị giới hạn bởi tòa lâu đài này bay được chục mét vẫn là bình thường.
Khi đối diện với con mắt ấy, tôi mơ hồ hiểu ra vì sao tôi cảm thấy nó quỷ di, rõ ràng con mắt này chỉ độc màu đen trắng mà chẳng hề có đồng tử bên trong, nói trắng ra nó hệt như mắt của một người bẩm sinh bị mù, ấy vậy mà lại có thể di chuyển con ngươi theo ánh mắt chúng tôi như thể nó nhìn rõ được, quả đúng là quái dị không chịu nổi.
Chỉ có thể giải thích, thứ mà nó cần thu nhận vốn chẳng phải hình ảnh.
Đúng lúc ấy tôi thoáng lờ mờ thấy hình ảnh một người phụ nữ trong con mắt đen ấy, chưa kịp để tôi định thần nhìn rõ hơn, nó đã khép mắt lại và biến mất.
- Thực thể của nó cũng chỉ ở quanh đây thôi, - Tôn Ngạo Dạ bên dưới chợt lên tiếng, giọng nói đã khôi phục lại sắc thái vô cảm. - nhưng có vẻ nó đánh giá cao khả năng lẩn trốn của nó rồi.
- Ahaha, - Tôi đáp xuống. - tôi lại nghĩ nó đã thu thập được đủ những gì nó muốn chứ.
- Không sai, nhưng em nghĩ ta sẽ tha cho nó?
Khụ khụ, dựa theo hiểu biết của tôi về độ khát máu của Tôn Ngạo Dạ thì câu trả lời tất nhiên là không.
- Quan trọng, - Tôn Ngạo Dạ lại lên tiếng. - thứ mà nó muốn quan sát chẳng phải là ta!
Giọng nói của hắn hiện rõ màu sắc khát máu và đầy giận dữ, cũng phải tôi, xét ra tôi là một nửa của hắn, nếu có bề chi thì… câu này nói rồi, không nói lại nữa.

Khoan khoan, cái vấn đề đó không phải trọng điểm, trọng điểm là, nó không quan sát hắn, ở đây có mỗi hai người tôi và hắn, chưa kể chúng tôi còn là linh hồn ác cho nên không thể có chuyện có ma xung quanh, nên hiển nhiên là không nhìn hắn thì là nhìn tôi.
Bố khỉ, tôi có cái gì mà nhìn, sao từ ngày kết đôi với hắn ai cũng nhìn tôi thế hử!
Tôi thở dài, đáp xuống đất, đoạn mới nhìn sang Tôn Ngạo Dạ, hỏi:
- Thế anh biết nó ở đâu không?
Hừ hừ, theo dõi bà à, bà cho mày xem!
oOo
Tôn Ngạo Dạ dẫn tôi tới khu phía Đông, khu này vốn là khu rực rỡ nhất trong cả lâu đài, không phải vì nó đẹp đâu mà chỉ vì nó có nhiều cửa sổ nhất thôi, và vì lẽ đó nên khu này cũng là khu hội tụ nhiều ánh sáng cùng dương khí nhất, cho nên bình thường ác hồn chúng tôi rất hiếm khi lai vãng ở gần đây, nếu có lai vãng thì cũng chỉ khi tối trời thôi.
Lúc này vẫn còn là tối, nhưng tôi biết dựa trên cảm giác cơ thể linh hồn, thì thời khắc bình minh rất nhanh sẽ tới, mà nếu như thế thì quả thật tôi chẳng muốn tới đây chút nào, nhưng không thể vì thế mà phủ nhận rằng, quả thật cái con tinh linh ấy cũng thông minh ra phết đấy.
Khu Đông này có nội thất khá lạ, nói theo kiểu phương đông cũng chả phải mà nói theo kiểu phương tây vẫn là sai, chỉ biết nơi này có lẽ khi người ngợm tấp nập có lẽ là từng là một nơi để dạy học, nhưng chả hiểu dạy cái gì mà từng phòng từng phòng ngoài bục giảng có vẻ bình thường, thì bàn cho học sinh ngồi lại là loại bàn… treo, có nghĩa là có một đôi xích sắt treo cái bàn lủng lẳng trên không ấy, và cả ghế cũng là loại ấy! Phòng học được sắp xếp theo kiểu chữ U, nên một phòng chỉ chừng chục bàn là cùng, dựa nên đó thì tôi nghĩ học sinh cũng chỉ chừng ấy, nhưng khoảng giữa phòng thì lại khá rộng, đủ cho cỡ hai chục học sinh nữa ngồi ấy chứ. Giữa phòng lót một tấm thảm mây dầy cũng phải 5 phân, đường kính to chừng 4-5 mét, trên thảm mây vốn màu sáng sủa ấy giờ đã ngả màu gỗ sẫm, nhưng vẫn có thể loáng thoáng thấy những vết loang lổ đậm màu hơn xung quanh, hừm, đó là… máu.
Hành lang dài, một bên là từng phòng từng phòng như thế, bên kia lại cứ vài mét một đôi của sổ chạm khắc cây cỏ muông thú, rõ ràng cho dù là ban ngày với ánh nắng chói chang chăng nữa cũng chẳng thể che giấu được sự âm u quái đản của dãy phòng học.
Hệt như hai cực âm dương đối lập trong đạo giáo Trung Hoa.
Mỗi lần đi qua khu này tôi lại cảm thấy rợn người, dù biết thừa mình đã chết rồi nhưng khi nhìn vào phòng học quái đản ấy, tôi vẫn cảm giác như có cả chục con mắt vô hồn đang hướng về phía mình, khi quay đi không nhìn vào phòng thì lại cảm giác râm ran bên tai, văng vẳng như thể ai đó giảng bài.
Tôi dời mắt, nhìn về bóng lưng của Tôn Ngạo Dạ.
Hắn chẳng hề dừng lại cũng chẳng buồn quan sát xung quanh, vẫn thẳng người bước đều, tuy nhiên tôi rất rõ ràng nếu tôi đi chậm lại thì hắn cũng đi chậm theo, nếu tôi đi nhanh hơn thì hắn cũng tăng nhịp bước, từ đầu đến cuối chẳng hề ngoái nhìn lấy một cái.
Tôi mừng quá trời quá đất ấy chứ.
Đi tới một ngã ba, Tôn Ngạo Dạ dừng lại, nghiêng đầu về phía tay phải, tôi cũng theo đó mà nhìn. Nhìn theo hướng mắt hắn thì chỉ thấy một hành lang cụt, tuy nhiên tôi dù sao cũng là ác hồn, lại là ác hồn cũng tích lũy kha khá linh hồn lực, chả khó khăn gì để nhìn ra… bức tường chắn kia vốn là giả.
Được dựng lên từ bùa chú, mà để người ta nhận ra dễ dàng như này thì chỉ là bùa chú cấp thấp.
Bọn chúng coi thường Tôn Ngạo Dạ hay là coi thường tôi đây hả!
Chưa kịp để Tôn Ngạo Dạ kịp nói gì, tôi đã bước lên trước, vung tay cào vào bức tường “giấy” ấy, thành công nhìn bức tường bị xé tan thành từng mảnh.
Tôi nói với bạn chưa nhỉ, vũ khí của tôi chẳng là gì nhiều, chỉ là cặp vuốt mà khi muốn tấn công thì nó sẽ dài ra chừng 5 phân và có độ sắc nhọn rất đáng để mắt tới, có lẽ do màu sắc nhuốm màu đen tuyền hắc ám của bộ móng đã giúp nó có độ cứng cũng từa tựa xi măng cốt thép. Nhưng đó không phải trọng điểm!

Trọng điểm là mỗi khi tôi dùng tới nó, cơ thể tôi tựa như khó khống chế hơn, trở nên cực phấn khích và… khát máu.
Cho nên tôi dù hiếm khi tung nó ra, nhưng căn bản đã dùng là phải nhuốm máu!
oOo
Sau khi bức tường “giấy” ấy tan vỡ, quang cảnh bên trong hiện ra khiến tôi ngẩn người.
Không giống hình ảnh xung quanh, đổ nát và u ám, bên trong hiện ra một khán phòng hình tròn to lớn, ghế ngồi đi xuống theo chiều dốc giúp người sau nhìn người trước được dễ hơn, cũng khiến tôi thấy rõ hình ảnh nhất mực tươi sáng bên dưới khán đài.
Chỉ thấy khán đài trung tâm thấp hơn hẳn so với chỗ tôi đứng chừng 3 mét, đèn đuốc sáng trưng vậy mà còn chưa đủ, giữa khán đài còn để một bó đuốc lớn tỏa nhiệt hừng hực, bên cạnh đó có một hình dáng nói to chẳng to mà nói nhỏ chẳng hề nhỏ, đại khái như trẻ em 6-7 tuổi đi - tất nhiên là so với tưởng tượng của tôi về một tinh linh thì như vậy đã là to rồi - hình dạng ấy cũng chả đẹp đẽ gì cho cam, quần áo rách rưới ôm lấy thân hình gầy còm, mặt mũi hốc hác nhợt nhạt hệt như trẻ em thiếu ăn suy dinh dưỡng, nếu như gương mặt trẻ con đi chút nữa thì tôi có thể sẽ thương hại, đằng này mặt mũi thì rõ ràng là của người trưởng thành tới nơi rồi ấy chứ. Điều khiến tôi nhìn không ra chính là giới tính của cái con tinh linh ấy, không phải do nó nhỏ người hay gầy gò quá mà tôi nhìn không ra, mà ở nó tôi không thể cảm nhận được hơi thở của giới tính, cho nên rõ ràng có thể kết luận nó chẳng phải “người” hay một vật thể sống, chỉ đơn giản là một đồ vật được sai khiến làm việc thôi.
Hừm, y như robot.
Nó đang ngồi chồm hổm cạnh bó đuốc, hướng ánh mắt vô hồn nhìn về phía tôi, đúng là con mắt ấy rồi, nhưng khác chăng là giờ nó đủ cả đôi và kích cỡ của nó cũng nhỏ hơn rất nhiều.
Bản năng khát máu dấy lên trong tôi, quản cha nó là người hay hình nộm, tôi chỉ biết là giờ tôi muốn xé xác nó mà thôi. Nhưng không có nghĩa tôi không còn có thể suy nghĩ, ngược lại, tôi rất bình tĩnh dời mắt khỏi con hình nộm tinh linh kia mà quan sát xung quanh. Rõ ràng khán phòng này ẩn chứa rất nhiều bùa chú cấp từ thấp tới cao, và có lẽ bùa chú cao nhất đang nằm ở chỗ con tinh linh kia, tuy không chắc chắn tác dụng của những bùa chú ấy, nhưng tôi cũng đoán ra được nó chắc phải dạng gì tốt đẹp rồi.
Một điểm nữa đáng nói, khán phòng này sạch sẽ tới mức đáng báo động, đừng nói là bụi bẩn, mà cả một hạt cát sa mạc cũng chẳng có đến, tường và gạch cùng ghế gỗ chung quanh thì mới tinh không tì vết, nếu có nói cũ kỹ xấu xí bẩn thỉu thì chắc chỉ có mỗi con tinh linh đang ngồi kia là cũ kỹ bẩn thỉu xấu xí thôi… thật cứ như thể nơi này là một địa điểm hoàn toàn khác được chắp và thêm vào trong lâu đài vậy.
Tôi chợt cảm thấy bất an.
Do mải quan sát, tôi không hề biết Tôn Ngạo Dạ đã đến bên cạnh tôi từ lúc nào, hắn khẽ khàng vòng tay qua eo tôi, tới khi thân thể tôi tung bay theo đà nhảy của hắn, tôi mới phát hiện ra tư thế thân mật của cả hai thì đã muộn màng.
Tôn Ngạo Dạ ôm tôi bay lên sát nóc nhà, nhẹ nhàng đáp khẽ vào xà nhà nằm ngang rộng lớn.
Vì căn phòng rất rộng và cao, có lẽ phải cao đến 10 mét, nên xà nhà của nó cũng khá to lớn, đủ cho tôi và hắn đứng thảnh thơi cách nhau một khoảng vẫn dư chỗ, cho nên tôi rất lịch sự, từ tốn, lễ phép, khẽ khàng tránh khỏi cái ôm eo thân mật ấy. Tôn Ngạo Dạ chỉ liếc tôi một cái rồi quay đi, tiếp tục nhìn vào cái con tinh linh vẫn hướng mắt quan sát tôi và hắn từ nãy tới giờ. Từ trên nhìn xuống, gương mặt teo tóp cùng đôi mắt trợn to vô hồn của nó càng thêm quái dị.
- Nó đang đặt bẫy gì sao? - Tôi khẽ khàng hỏi, cố kiềm chế cho giọng nói đừng tỏ ra phấn khích quá.
Tôn Ngạo Dạ vẫn chăm chú nhìn nó, có lẽ do tôi quá cố gắng để kiềm chế tính khát máu của mình hay thực sự là thế, mà tôi không hề cảm nhận ở hắn một chút gì gọi là sát khí. Một lúc sau, hắn mới đáp lời:
- Không, nó đang chào đón chúng ta.
Ớ?!
- Em chờ ở đây. - Hắn không nhìn tôi mà lao xuống đối diện với con tinh linh, vốn dĩ nó nhìn chúng tôi, nhưng sau khi mỗi người mỗi ngả, nó chỉ tốn một giây để suy nghĩ nên nhìn ai thôi rồi quay đầu chăm chú nhìn thẳng Tôn Ngạo Dạ.
… Được rồi, kẻ mạnh luôn được ưu tiên, tôi hiểu mà.
Sau đó, trước sự ngạc nhiên của tôi, con tinh linh há to miệng, cái miệng há hốc có thể nhét vừa hai quả trứng gà ấy lại vang ra một giọng nói, chú ý nha, nó không hề mở miệng đóng miệng chi cả, mà giọng nói ấy vang vọng từ trong cổ họng nó vang ra, hệt như cái máy phát thanh ấy.
- Tôn Ngạo Dạ, đã lâu không gặp. - Một giọng nữ trầm vang lên, vừa như quyến rũ vừa như khiêu khích.
… Sao tôi cảm giác như mọi người đều quen biết hắn thế nhỉ.
- Không lâu, chỉ mới 50 năm thôi. - Tôn Ngạo Dạ rút con dao không biết từ lúc nào luôn giắt bên hông ra, thật lạ, trước đây hắn luôn kè kè nó trong tay mà.
Giọng nữ ấy khúc khích cười, đoạn tiếp:

- Con có thích tinh linh của mẹ không?
Ớ ớ ớ!!!
- Bà đừng làm trò nữa, nói đi, bà muốn gì?
- Ôi chao, thực lạnh lùng, làm tổn thương trái tim yếu đuối của mẹ mà!!! Dù sao mẹ đã tha thứ cho con cái tôi đã kết đôi mà không thông báo hay xin phép, thì ít ra con cũng phải tự giác nhận tội chứ, ôi, công lao dưỡng dục nuôi nấng con 28 năm của mẹ, thật là đau lòng, đau lòng quá đi!!!
Rồi giọng nói ấy nức nở, nhưng tôi thề là tôi không nói quá, tôi cảm giác cái giọng nức nở ấy còn kịch hơn cả cải lương Việt Nam ấy chứ.
Tôn Ngạo Dạ chừng như không kiên nhẫn, hắn giơ con dao ý định một phát chém chết luôn con tinh linh kia, ây da, tôi mới muốn chém nó mà, thật là uổng phí linh hồn. Tuy nhiên hắn chưa kịp chém, giọng nói ấy lại vang lên:
- Ta chỉ muốn nhắc nhở con thôi, đánh cược luôn là đánh cược, phần thắng vào tay ai con có chắc không?
- Không phải chuyện của bà! - Tôn Ngạo Dạ lạnh lùng đáp.
- Ôi chao, thôi thôi, con lớn không giữ được mà. - Giọng nữ ấy thở dài thườn thượt, đoạn vang to hơn. - Tuy nhiên với tư cách mẹ chồng, ta nghĩ ta hoàn toàn có quyền đánh giá con dâu của mình chứ.
… Sao phức tạp thế, lão phật gia à, tôi không hề muốn đắc tội con trai bà đâu, tha cho tôi đi.
Chưa kịp để tôi kịp phân trần giải bày nỗi oan khuất Đậu Nga, một lực cực mạnh đã hút tôi bay vút lên trần nhà - trước sự ngỡ ngàng của tôi - thậm chí còn bay xuyên qua cả tầng tầng lớp lớp của lâu đài, nhìn rõ hoang mạc cát vàng thê lương xung quanh.
Bình minh dần hé lộ nơi đằng đông chân trời.
Tôi vô thức thoát khỏi cái tòa lâu đài giam cầm mình 3 năm như thế.
Con mẹ nó, cái món lợi từ trên trời rơi xuống này quả thật khiến người ta vừa lo vừa sợ mà!!!
oOo
Cũng vì thế nên tôi chẳng hề hay, trong căn phòng ấy Tôn Ngạo Dạ đang điên cuồng vội vã vận hết linh hồn lực của mình đuổi theo tôi, nhưng những bùa chú vốn dĩ mang vẻ hiền hòa chợt đảo ngược vị trí, trở thành bùa chú giam cầm cấp cao nhất có thể, thành công cản bước hắn rời khỏi nơi này.
- Chết tiệt −! Rốt cuộc bà muốn gì!!! - Hắn hét, giọng hét hiện rõ vẻ vừa tức giận vừa hoảng loạn.
- Tôn Ngạo Dạ! - Giọng nữ vốn quyến rũ chợt căng thẳng nghiêm trang. - Ta hoàn toàn hiểu lý do con kết đôi với con bé, nhưng con có biết cảm giác lệ thuộc bây giờ là gì không! Con nên cắt đứt từ bây giờ trước khi quá muộn! Con bé không hợp với con!
Tôn Ngạo Dạ sững người, hắn tất nhiên hiểu ý của bà ta, là con lai giữa người và ác quỷ, từ nhỏ tới lớn hắn sống lửng lơ giữa hai thế giới, lại càng hiểu rõ tường tận về mỗi đường lối vận hành của từng giới khác biệt. Nhưng vậy thì sao, hiểu là một chuyện, làm được không lại là chuyện khác.
Kể từ thời khắc nhìn thấy bóng dáng cô độc cuồng ngạo cười the thé trong căn phòng ấy, thời khắc nhìn thấy đôi mắt độc màu đen cũng cuồng loạn khát máu chỉ muốn nhiều hơn ấy, hắn đã không còn đường trở về nữa rồi.
Tôn Ngạo Dạ nắm chặt cán dao, xoay người vận lực tạo nên thế chém ngang hông đầy uy lực, chỉ một nhát dao ấy chém đôi con tinh linh thành hai mảnh, đoạn, hắn nhanh như cắt xoay cán dao lên trên, chém nửa người trên của con tinh linh thanh hai mảnh tiếp.
Nhát chém đầy uy lực, vận đủ 10 thành linh hồn lực lẫn khí công của bản thân hắn, thành công khiến tầng tầng bùa chú ẩn hiện trong bức tường rất xa kia bị xé rách.
- Đừng bao giờ đụng vào một nửa của ta… một nửa thực sự của ta!

Bình Luận (0)
Comment