Dịch giả: One_GodSau khi ảo cảnh biến mất, pháp lực giống như cơn lũ trong cơ thể Đoan Mộc Vũ dần dần bình ổn lại. Nó cũng giống như một con sông lớn, khi chảy thì sang trái ngả phải, cuốn hết mọi thứ trên đường đi, một đường chảy ra biện rộng; nhưng khi ra biển thì an ổn lại vì biển rộng lớn, không còn bất cứ thứ gì cản trở!
Đây cũng chính là cảm giác của hắn lúc này.
Yên lặng dùng tâm cảm nhận khoảng ba ngày ba đêm, Đoan Mộc Vũ mới chậm rãi mở hai mắt ra. Chợt nhìn qua thì hắn bây giờ và lúc trước không có gì thay đổi nhiều, nhưng hắn đã có thể thu liễn ba động của pháp lực toàn thân. Chỉ từ điểm đó mà nói, mặc dù hắn vừa mới tiến giai cảnh giới Động Huyền nhưng so với đại đa số người tu hành có tu vi Động Huyền đỉnh phong thì mạnh hơn nhiều lắm. Nếu mà tốc độ tích lũy pháp lực của hắn có thể tăng thêm thì thậm chí hắn có thể lập tức tiến vào cảnh giới Linh Thai.
Tuy nhiên, Đoan Mộc Vũ chắc chắn sẽ không làm như vậy! Việc này cũng không có chỗ tốt gì. Hắn không phải tu luyện chỉ để muốn tăng cảnh giới, cái hắn muốn chính là cường hóa xương cốt thân thể từ từ cuối cùng đạt tới trình độ có thể tu hành công pháp nghịch thiên kia. Đây mới là mục tiêu của hắn.
Vào thời khắc này, hắn cũng đã quyết định, sau này tất cả pháp lực tu luyện có được, hắn đem phân ra thêm một thành nữa, cũng chính là tứ thành, dùng để cường hóa rèn luyện tự thân cùng xương cốt.
Thu công, Đoan Mộc Vũ đứng dậy. Lúc này hắn mới chú ý một điều, chẳng biết từ lúc nào Tiểu Bạch đã bỏ đi. Nhìn khe hở do núi sụp tạo thành, hắn đoán rằng tiểu tử kia tám phần đói bụng nên ra ngoài tìm thức ăn. Hắn cũng không biết thời gian đã qua bao lâu nữa!
Nhìn khắp mọi nơi, không hề có thi thể của Tô Mộ Huyền, ngay cả mảnh vụn của Cầu Mộc Cung cũng biến thành tro bụi. Điều này khiến hắn thực sự thấy tiếc. Hắn vẫn muốn dùng Cầu Mộc Cung cho đến lúc đạt tu vi Động Huyền đỉnh phong, nhưng bây giờ thì nó tiêu rồi!
Cũng may trong tay hắn còn có ba thanh kiếm lấy từ đám người Hoành Uyên nên cũng không phải lo lắng bị giam ở chỗ này.
Kiên nhẫn chờ đợi ước chừng hơn ba canh giờ, Tiểu Bạch mới từ bên ngoài đi vào. Cái bụng nó phồng lên, đắc chí chui qua khe đá trở về.
"Chiếp, chiếp, chiếp, chiếp!"
Thấy Đoan Mộc Vũ tỉnh lại, Tiểu Bạch tựa hồ cũng cao hứng. Nó nhảy ngay lên vai trái của Đoan Mộc Vũ, kêu chiếp chiếp không ngừng. Có vẻ như nó đang kể khổ: đoạn thời gian này nó đáng thương cỡ nào, vừa đen thui đi lại còn vừa đói bụng; nó thậm chí đói đến mức không có biện pháp đành phải ăn một con trùng nhỏ có mùi vị thật khó ăn, vị thật cổ quái; hiện tại nó không có cách nào khác nên ra ngoài ăn hạt cây; thật đáng thương, thật đáng thương!
Đoan Mộc Vũ yên lặng nghe nó kể khổ rồi khẽ mỉm cười. Chẳng hiểu sao hắn lại có thể hiểu được tiểu tử kia đang muốn bày tỏ gì nữa!
Đem ủy khuất phát tiết ra ngoài, Tiểu Bạch liền hài lòng chui vào túi nhỏ rồi ngủ say. Đúng thật là một tiểu tử hết ăn lại nằm, cực kỳ thoải mái.
Không quản Tiểu Bạch nữa, Đoan Mộc Vũ bắt đầu mở đường ra ngoài, phương hướng chính là khe hở mà Tiểu Bạch chui ra. Hắn tin tưởng cảm ứng của tiểu tử này, người lười cũng là người thông minh nhất nên nơi này nhất định có khoảng cách ngắn nhất để thông ra ngoài.
Hắn cũng không lo lắng việc mình sẽ đánh thức Tiểu Bạch vì tiếng động có lớn hơn nữa cũng không sao, trừ phi chính nó đói bụng tự tỉnh lại chứ nếu không sẽ ngủ say sưa.
Sau năm canh giờ, Đoan Mộc Vũ mới xuất hiện dưới bầu trời. Bây giờ, chỗ mà hắn đứng rõ ràng là đỉnh của ngọn núi lúc trước. Lực lượng của Bát Hoang Nghiệp Hỏa xuất ra hẳn đã đánh sập cả ngọn núi này.
Yên lặng nhìn nơi đây một lượt, Đoan Mộc Vũ mới xoay người rời đi. Hắn chưa biết rõ Số Mệnh Thạch do Tô Mộ Huyền ngưng tụ có bị phá hủy hay không nhưng hắn lại không thể truy xét tìm kiếm, càng không cách nào xác định được Ma Quân Đoạn Thiên Đồ chuyển thế ở nơi đâu?
Sau khi trở về trấn nhỏ, Đoan Mộc Vũ phát hiện dân cư trong trấn đã chết hết, trong phương viên tám mươi dặm không còn một người sống. Lối vào trấn nhỏ có bố cáo của quan phủ: Nơi đây phát sinh ôn dịch nên trong vòng mười năm không cho ai bước vào, người đi đường phải đi vòng. Căn cứ theo ngày trên bố cáo để suy tính thì hắn đã bị giam trong lòng núi hơn nửa năm.
Đứng trước bố cáo, Đoan Mộc Vũ mặc niệm một lúc lâu sau đó xuyên qua trấn nhỏ, tiếp tục bước đi về hướng Thất Bảo Lăng Lâu ở Trung Châu.
Không chút chần chừ, Đoan Mộc Vũ bước nhanh theo con đường này. Sau một tháng, hắn đã bước lên Tổ Long Sơn Mạch – dãy núi xuyên qua cả nam bắc Trung Châu. Nơi này đã là vùng đất người phàm khó có thể đặt chân đến, bóng dáng người tu hành thỉnh thoảng lại nhìn thấy. Tuy nhiên, còn có số lượng yêu thú nhiều hơn và cường đại hơn.
Một ngày kia, Đoan Mộc Vũ đang thu thập tài liệu của con yêu thú cấp Xích Mục mới vừa kết liễu thì phía trước hắn xuất hiện một đội hai mươi người. Vẻ mặt bọn họ bình thản, vừa nói vừa cười đi tới. Trong đó, hơn phân nửa có cảnh giới Tàng Phong, tuổi không quá mười bốn mười lăm, thậm chí còn có nhỏ hơn. Mặt khác, còn có năm người tu hành cảnh giới Động Huyền hộ vệ trước sau.
Đây hẳn là đệ tử môn phái nào đó ra ngoài lịch lãm! Lúc này, những người đó cũng thấy Đoan Mộc Vũ. Đám tiểu tử trong đó lần đầu rời núi nên lập tức tò mò nhìn sang. Mà ngược lại, năm đệ tử thủ hộ cảnh giới Động Huyền thì có chút cảnh giác.
"Vị huynh đài này, bọn ta là đệ tử của Cửu Dương Sơn ra ngoài lịch lãm. Tại hạ họ Tương tên Kỳ Phong. Không biết con Xích Mục Hoa Ban Ngao này ngươi có thể nhường cho chúng ta hay không?"
Lúc này, sau khi đánh giá một phen, người dẫn đội liền tiến lên chắp tay hỏi. Hình dáng người này có vẻ tương tự Tương Thư Ất chết dưới tay Ma Lang Quân - Tô Mộ Huyền.
"Hả! Có ý gì?" Đoan Mộc Vũ nhìn hắn một cái, thản nhiên hỏi. Nơi đây là Tổ Long Sơn Mạch, yêu thú cấp Xích Mục bình thường đâu đâu cũng thấy mà.
"Ha ha, huynh đài chớ nên hiểu lầm! Mấy vị sư đề sư muội của ta đều lần đầu xuống núi lịch lãm nên đối với các loại yêu thú không hiểu nhiều lắm. Xích Mục Hoa Ban Ngao này bình thường cũng rất khó gặp nên ta muốn mua lại, để giảng giải cho bọn chúng một phen. Làm như thế thì chân thật hơn một chút." Tương Kỳ Phong lễ phép nói, thái độ ôn hòa nho nhã.
"Nếu như thế thì con thú này ngươi cầm đi! Ta chỉ thu thập máu huyết của nó!" Đoan Mộc Vũ gật đầu, sau đó suy nghĩ một chút, liền hỏi: "Không biết môn hạ quý phái có năm người tên Tu Đồng Túy, Liên Trì, Hoặc Tinh, Tương Thư Ất, Đoạn Hồng Văn không?"
Nghe thế, hai mắt Tương Kỳ Phong không khỏi sáng ngời. Hắn vội vàng dò hỏi: "Huynh đài gặp bọn họ ở nơi nào? Không dối gạt huynh đài, bọn họ chính là môn hạ đệ tử Cửu Dương Sơn, chẳng qua nửa năm trước xuống núi thi hành nhiệm vụ đến nay vẫn chưa trở về!"
"Ta thực sư đã gặp bọn họ, nhưng đáng tiếc năm người không ai sống sót, cùng chết một chỗ. Còn có Ma Lang Quân Tô Mộ Huyền. Hắn bọn họ đồng quy vu tận! Trước khi chết, Tu Đồng Túy bảo ta truyền tin tức này lại cho môn nhân Cửu Dương Sơn. Là như thế!" Đoan Mộc Vũ nói đơn giản. Bất kể như thế nào thì năm người Tu Đồng Túy cũng coi như có quen biết hắn, sau khi chết, họ được nhận vinh hạnh đặc biệt này thì cũng có thể nhắm mắt.
"Cái gì? Trời ơi! Năm người bọn họ... gặp phải đại nạn này! Cái này... Tô Mộ Huyền không ngờ lại là Ma Lang Quân? Chuyện này thật khó tin? Ba năm trước chúng tôi còn nâng cốc uống rượu ở Tầm Dương Sơn, sư muội tôi thậm chí còn trao tâm cho hắn! Nho nhã phong lưu như vậy, không ngờ lại là Ma Lang Quân! Không trách được sao chúng tôi đuổi giết lại không có kết quả gì! Huynh đài, chuyện này ngươi có biết cặn kẽ hay không, có thể kể lại cho tại hạ không? Cửu Dương Sơn tất có trọng tạ!" Tương Kỳ Phong nghe vậy, kinh ngạc cảm thán bi thống một hồi. Ngay cả môn nhân Cửu Dương Sơn còn lại cũng khiếp sợ không thôi!
"Tình hình cụ thể ta cũng không biết. Từ đây đi thẳng hướng nam sáu nghìn dặm, gặp được một trấn nhỏ, người trong trấn đều đã chết. Phương tây của trấn có một ngọn núi bị sụp đổ chính là nơi sáu người đồng quy vu tậ. Những chuyện khác, ta cũng không hiểu rõ!" Nói như thế xong, Đoan Mộc Vũ liền tiếp theo lên đường.
Mà Tương Kỳ Phong phía sau cao giọng hỏi: "Còn chưa thỉnh giáo tên họ đại danh huynh đài?"
"Người qua đường, như nước chảy mây trôi mà thôi cần gì phải biết tên? Lúc này xin từ biệt!" Đoan Mộc Vũ không quay đầu lại mà chỉ hời hợt trả lời. Thoáng cái hắn đã biến mất!