Bát Hoang Kiếp

Chương 124

Dịch giả: gaygioxuong

Mặc dù tốc độ bay của Tật Phong Kiếm Trận cực nhanh nhưng cũng phải sau mười canh giờ mới tới được Bắc Hải. Tuy nhiên Bắc Hải lại được xem là vùng tiếp giáp với khu vực man hoang nên Liễu sư tỷ và Lan Đình không dám có bất kỳ hành động sơ suất nào. Sau khi phi hành một mạch chín canh giờ, bọn họ dừng lại ở một ngọn núi hoang để nghỉ ngơi và khôi phục lại số pháp lực đã tiêu hao. Nơi này cách đích đến - Bắc Hải Cô Thành chỉ có ba nghìn dặm.

Đoan Mộc Vũ có thể hiểu được tâm lý thận trọng của hai người Liễu sư tỷ bởi vì Bắc Hải tiếp giáp với man hoang, cho nên từ trước đến giờ đây chính là nơi Yêu Tộc và người tu hành hai phái chính tà của nhân loại toàn lực tranh đấu với nhau.

Tuy nhiên man hoang không có nghĩa là hoang vu, mà vì trong nó cực kỳ rộng lớn và có quá nhiều yêu thú hung tợn cùng với những yêu thú Thượng Cổ cường đại và cực kỳ tàn bạo. Những yêu thú Thượng Cổ đó có lẽ còn lâu mới tới đạt cấp bậc của hung thú một thời - Đào Ngột, nhưng không phải là thứ dễ trêu. Có đôi khi chúng còn phớt lờ ngay chính mệnh lệnh của Yêu Tộc. Thuở xưa, khi Đoan Mộc Vũ còn là Yêu Đế Yêu Tộc, hắn đã từng ba lần phái đại quân để chinh phạt thế lực của đám yêu thú Thượng Cổ không tuân lệnh kia.

Hơn nữa Bắc Hải Cô Thành còn là một nơi tương đối kỳ lạ, ngay từ ba ngàn năm trước nó đã tồn tại. Nơi đây là khu vực mà thế lực của Yêu Tộc, Tà Tu, yêu thú Thượng Cổ thậm chí cả người tu hành chính phái của loài người cùng tồn tại với nhau. Hàng ngày đều có những vụ giao dịch và chém giết được ngầm tiến hành. Đội ngũ năm mươi người Lạc Tinh Tông nhìn thì có vẻ cường đại, nhưng khi đến địa phận Bắc Hải Cô Thành lại rất dễ bị giết chẳng còn một người. Chính vì vậy nên thận trọng đến mức nào đi nữa cũng không thừa.

"Mọi người nghe lệnh! Nghỉ ngơi và hồi phục tại chỗ mười canh giờ, sau đó tiếp tục lên đường. Trình Bân, ngươi phụ trách cảnh giới!" Liễu sư tỷ phân công một tiếng, rồi lập tức tranh thủ thời gian điều tức cùng Lan Đình. Bởi vì lúc trước, trong kiếm trận Tật Phong thì hai người bọn họ một trước một sau đảm nhiệm hai điểm trận nhãn chủ chốt, nên mức độ tiêu hao pháp lực so với những người khác lớn hơn không biết bao nhiêu lần. Hơn nữa là trung tâm của cả đoàn đội, bọn họ lại càng phải cấp thiết giữ thực lực của bản thân ở trạng thái tốt nhất dù ở bất cứ thời điểm nào.

Trình Bân chính là gã thanh niên đã quát nạt Đoan Mộc Vũ ở sơn môn Lạc Tinh Tông lúc trước. Thực lực của gã cũng khá cao, chắc là một trong Thập Tam Thủ Đồ gì đó của Tử Trúc Viện. Bởi vậy, ngoại trừ Liễu sư tỷ và Lan Đình ra thì gã là nhân vật có thực lực cao nhất trong cả đoàn đội.

"Hạ Mạch Nhiên, Triệu Hoa Anh, Tô Khắc, Tiệm Biệt Ly, Tần Sóc, năm người các ngươi chịu trách nhiệm cảnh giới lần thứ nhất, thời gian cảnh giới là ba canh giờ. Ta muốn bảo đảm trong toàn bộ chu vi ba mươi dặm, phàm là có bất kỳ biến động khác thường nào, cũng không thể bị bỏ sót!"

Người đầu tiên mà Trình Bân ngó tới là Đoan Mộc Vũ. Hiển nhiên, gã vẫn còn ghi hận trong lòng việc Đoan Mộc Vũ không coi mình ra gì lúc trước. Ngoài ra, không hiểu là do trùng hợp hay là có tính toán, bốn người Triệu Hoa Anh đều là những kẻ bị Đoan Mộc Vũ thẳng tay trừng trị một lần ba ngày trước.

Nhưng Đoan Mộc Vũ chẳng thèm bận tâm tới điều đó mà cũng không phản đối, hắn chỉ cùng với bốn người Triệu Hoa Anh đồng thời phóng kiếm ra, bắt đầu tiến hành tuần tra cảnh giới trong vòng chu vi ba mươi dặm.

Vùng đất ba mươi dặm là một phạm vi khá lớn, đặc biệt lại là một vùng núi hoang vu như nơi này chẳng những không thấy bóng người nào, mà ngay cả chim thú cũng rất hiếm gặp. Mặt khác, bởi vì toàn bộ mặt đất nơi này đều là nham thạch hoang vu cằn cỗi, cho nên hãn hữu mới thấy rừng cây um tùm và thảm thực vật. Tuy nhiên, trong những khe đá lại có vô số những đám cỏ cây thấp bé không biết tên mọc thưa thớt.

Mặc dù lúc này trời mới chỉ hừng đông, trời còn chưa sáng hẳn nhưng điều đó cũng không gây được khó dễ cho người tu hành cảnh giới Động Huyền. Chỉ cần nhờ vào ánh sao lờ mờ, bọn họ đã có thể nhìn được rất xa.

Năm người Đoan Mộc Vũ ngự kiếm lượn quanh phạm vi ba mươi dặm một vòng, nhưng không phát hiện ra bất cứ điều bất thường nào. Nhưng đến khi tiến hành vòng tuần tra cảnh giới thứ hai, lúc bọn họ đã ngự kiếm phi hành đến vị trí cách nơi đám người Liễu sư tỷ đang ngồi xếp bằng điều tức xa nhất, hơn nữa còn có một vách núi tạm thời ngăn cản tầm nhìn của mọi người ở đằng xa thì hai người Triệu Anh Hoa và Tô Khắc vẫn thủy chung ngự kiếm phi hành ở phía trước đột nhiên cùng lúc tách ra, chặn đường tiến lên của Đoan Mộc Vũ. Đồng thời, hai người Tiệm Biệt Ly và Tần Sóc phía sau cũng nhanh chóng ngăn cản đường lui của hắn.

"Hạ Mạch Nhiên, ngươi uy phong quá nhỉ! Chỉ trong thời gian ngắn ngủi có ba ngày, không ngờ lại có khả năng làm cho ít nhất hơn mười lăm vị sư huynh đệ tỷ muội đồng môn coi ngươi là cái đinh trong mắt, ngươi đắc ý lắm có phải không? Ta nói cho ngươi biết, chuyện lần trước còn chưa kết thúc đâu! Đừng tưởng rằng có Liễu Lịch sư tỷ làm chỗ dựa thì chúng ta không dám làm gì ngươi. Bây giờ, hãy ngoan ngoãn mà nhận lỗi đi! Ta thấy thanh kiếm của ngươi khá tốt. Nếu dâng nó cho chúng ta, thì ít ra bốn người chúng ta cũng có thể rộng lượng không thèm tính toán, thậm chí còn có thể cứu mạng ngươi, giúp ngươi giải thích với Thần Phong sư tỷ và Trình Bân sư huynh. Còn nếu không, chúng ta không những sẽ không bỏ qua cho ngươi, mà Trình Bân sư huynh cũng sẽ ra tay dạy dỗ ngươi một lần. Ngươi phải hiểu rằng, thậm chí chúng ta không cần tự mình phải ra tay, cho dù ngươi có báo cho Liễu Lịch sư tỷ cũng vô dụng vì một tòa thành như Bắc Hải, chính là nơi hỗn loạn không có bất kỳ luật lệ gì. Bởi vậy không ai dám bảo đảm, khi nhiệm vụ lần này của chúng ta kết thúc thì trên đường về trong đội ngũ vẫn còn bóng dáng của ngươi đâu?"

Triệu Anh Hoa cười nói vui vẻ nhưng trong mắt đầy vẻ hả hê. Nếu chỉ có mấy người bọn họ, quả thật là không bạo gan đến mức tìm tới tận cửa mà trút giận, nhưng cái tên Hạ Mạch Nhiên này lại dám đắc tội cả Thần Phong lẫn Dạ Vũ của Mộc Tuyết Viện! Chẳng lẽ hắn không biết Thần Phong và Trình Bân sắp có quan hệ song tu hay sao? Trước khi lên đường Trình Bân đã mở miệng thề độc, tuyệt đối sẽ cho Hạ Mạch Nhiên đẹp mặt, ít nhất cũng phải đánh cho hắn tàn phế.

Chính vì như thế, bốn người Triệu Hoa Anh mới hợp nhau lại tính kế. Hơn nữa còn thấy thanh Phi Vũ Kiếm của Đoan Mộc Vũ vô cùng quý giá, cho nên lúc này bọn họ mới mượn cơ hội vơ vét tài sản một phen. Nếu có thể thu được thanh kiếm dường như có phẩm chất vô cùng cao đó vào tay, thì coi như đã buôn bán có lời rồi. Còn nếu không vơ vét được tài sản cũng phải đe dọa một phen, xem như lấy lại một chút mặt mũi.

Nghe Triệu Hoa Anh đe dọa bắt chẹt, Đoan Mộc Vũ vẫn đứng trên Phi Vũ Kiếm mà mặt không đổi sắc nhìn gã, giống như đang nghe kể chuyện tiếu lâm. Nhưng biểu hiện của hắn lọt vào trong mắt Triệu Hoa Anh thì lại mang hàm nghĩa đang châm chọc. Gã liên tưởng đến lúc trước bị một quyền đánh gãy ba cái răng cửa, một cơn giận như lửa nóng lập tức bùng lên trong lòng.

Chẳng qua Triệu Hoa Anh còn chưa kịp tấn công thì đã thấy trước mặt chợt lóe lên một luồng kiếm quang màu đỏ. Chỉ trong nháy mắt, kiếm khí lạnh thấu xương đã xẹt qua sát da đầu bọn họ. Trong một khoảnh khắc, cảm giác như đang cận kề cái chết chiếm cứ toàn thân. Với thực lực của mình, bọn họ lại không có cách nào né tránh lẫn chống cự.

Cũng may kiếm khí lạnh thấu xương chỉ xé gió lướt qua mà thôi, không thật sự có mục đích chặt đầu bọn họ. Tuy nhiên, vẫn có vài nhúm tóc bị kiếm khí cắt phăng, bay lả tả giữa không trung.

Bốn người Triệu Hoa Anh thất sắc kinh hãi, đồng thời cảm thấy sau lưng lạnh như băng, mồ hôi lạnh túa ra liên miên. Mà lúc này, vốn bị bốn người bọn họ vây ở chính giữa, nhưng chẳng biết Đoan Mộc Vũ đã thoát ra khỏi vòng vây tự lúc nào, người và kiếm quang màu đỏ đã di chuyển tới vị trí cách đó cả trăm trượng.

"Có bản lãnh, các ngươi tự mình đến mà lấy!"

Giọng nói Đoan Mộc Vũ có phần trầm thấp, nhưng lúc này lọt vào tai mấy người Triệu Hoa Anh lại khiến cho bọn họ kinh hồn táng đảm. Cho đến bây giờ, bọn họ mới hiểu được mình đã suy nghĩ ngây ngô đến cỡ nào! Cái gã Hạ Mạch Nhiên xưa nay vẫn cam chịu để bọn họ đè đầu cưỡi cổ đã thay đổi! Chẳng những tính cách mạnh mẽ cứng rắn, ngay cả thực lực cũng đã vượt quá sức ngoài tưởng tượng của bọn họ. Chỉ dựa vào kiếm quang biến hóa trong nháy mắt mới vừa rồi, cũng đủ để chứng minh điều đó! Đoán chừng nếu không phải hắn nể tình đồng môn, giờ này bọn họ đã biến thành bốn cái xác chết.

Kế tiếp, quá trình tuần tra yên lành trôi qua, bốn người Triệu Hoa Anh cũng trở nên biết điều hơn. Đến khi trời đã sáng trưng, thời gian bọn hắn phải đi tuần tra đã kết thúc. Tuy nhiên tới lúc này, không biết từ bao giờ giữa toàn bộ đất trời lại có sương mù màu xanh phiêu lãng dâng lên không dứt. Vầng mặt trời mới mọc bị che khuất, bầu trời âm u, hoàn toàn bị sương mù màu xanh che phủ.

Bốn người Triệu Hoa Anh không quá để ý tới hiện tượng khác thường đó, nhưng Đoan Mộc Vũ thì trái lại bởi vì trong làn sương mù màu xanh, rõ ràng có yêu khí lúc ẩn lúc hiện. Nếu không cảm ứng kỹ càng, thật sự khó mà có thể phát hiện ra được.
Bình Luận (0)
Comment