FULL - HOT - LS Q.Sự - Bất Hủ Đại Hoàng Đế - FULL - Sa Mâu | Bàn Long Hội - Created with GetTextFromHtml-V1.5.5 - Written by Mkbyme
Trang 65# 2
Chương 129: Cái Này Gọi Là Nhường Ngôi
VIPTruyenGG.com
=== oOo ===
Trong số những người ở đây, chỉ có Trịnh Khang là không có biểu hiện quá mức kinh ngạc.
Bởi vì từ sau khi bị bắt lần trước, hắn liền lâm vào một loại cảm giác hối hận sâu sắc, hoặc là nói từ trong đáy lòng nhận ra được năng lực của Khổng Thượng Hiền.
Cho nên sau khi Khổng Thượng Hiền nói ra hai chữ khuyên nhủ, hắn liền cảm thấy hợp tình hợp lí. Bởi vì đối phương quả thật có tư cách để khuyên nhủ chính mình.
Nhưng mà, ở trong mắt của đám quý tộc này lại phi thường chói tai.
Chỉ là một ngoại thần, cũng dám quơ tay múa chân?
- Hừ! Chỉ là một đầy tớ mà cũng dám vọng ngôn chuyện quốc gia đại sự, thực sự là buồn cười.
- Một kẻ đi theo địch lại muốn nói khuyên nhủ, chỉ sợ không có hảo tâm gì rồi…
Một quý tộc kỳ quái nói.
- Thấy chủ tử Thương Quốc chiếm được thượng phong, liền muốn ở đây vẫy đuôi khoe khoang đi?
- Lão hủ đã biết từ sớm, kẻ này liều lĩnh nguy hiểm tới gặp Tam điện hạ khẳng định không có ý tốt gì, chỉ sợ lại muốn bày ra âm mưu quỷ kế gì đó.
Một đám quý tộc lời lẽ lạnh nhạt, đối chọi gay gắt, dường như muốn đem những trào phúng vừa nãy đều hoàn trả trở lại.
Khổng Thượng Hiền không để ý đến bọn họ, chỉ xoay người đối mặt với Trịnh Khang rồi nói:
- Điện hạ nếu muốn nghe câu tiếp theo thì nên để những con sâu nhỏ ồn ào này cút ngay. Bằng không, coi như tại hạ chưa từng tới.
- Nhất định phải như vậy sao?
Trịnh Khang cau mày.
- Không phải vậy thì không thể.
- Vậy được rồi.
Trịnh Khang thở dài một hơi, quay về đám quý tộc phất phất tay:
- Các ngươi đều lui ra đi, bổn hoàng tử trước tiên sẽ thương thảo cùng với Khổng tiên sinh, sau đó sẽ thông báo cho các ngươi.
- Điện hạ, không thể được! Hắn chỉ là một ngoại thần, làm sao có thể tin.
- Chớ để bị mê hoặc.
- Theo lão hủ thì nên đem người này bầm thây vạn đoạn trước quân trận của hai bên.
Một đám quý tộc liền vội vàng khuyên nhủ.
Trịnh Khang rất thiếu kiên nhẫn, hét lớn:
- Đủ rồi! Hiện tại Khang Thành đang bị bao vây, các ngươi có chủ ý gì tốt? Không có liền câm miệng cho ta.
- ...
Bị hét một tiếng, toàn bộ quý tộc đều không dám ồn ào nữa, yên lặng cúi đầu không lên tiếng, sau khi người thứ nhất xoay đầu đi ra ngoài thì tất cả đều theo sau lui ra.
Mãi đến khi toàn bộ đại sảnh chỉ còn lại hai người Trịnh Khang và Khổng Thượng Hiền.
- Tiên sinh rốt cuộc có gì chỉ giáo, hiện tại có thể nói rồi chứ?
Trịnh Khang ngồi trên một cái ghế bên cạnh, bưng lên một chén trà uống liền hai ngụm.
Khổng Thượng Hiền chắp tay, nói:
- Tại hạ lần này đến đây chính là để khuyên bảo điện hạ, không nên bỏ thành mà chạy.
- Ồ?
Trịnh Khang nghe vậy thì có chút kinh ngạc, đặt chén trà xuống nói:
- Tiên sinh đang nói đùa sao? Bổn hoàng tử nếu bỏ thành mà chạy thì sẽ là trăm lợi không hại đối với quý quân, đây chẳng phải đang thỏa mãn tâm ý của các ngươi sao?
- Cũng không phải!
Khổng Thượng Hiền lắc đầu một cái, nói:
- Điện hạ nghĩ sai rồi, mục đích Bắc phạt của Thương Quốc không phải Khang Thành, mà là toàn bộ Trịnh Quốc.
Toàn bộ Trịnh Quốc...
Rốt cục dám chính diện thừa nhận sao.
Con ngươi Trịnh Khang bỗng nhiên co rụt lại. Khi Khổng Thượng Hiền nói ra câu nói này, hắn liền ý thức được đề tài đàm luận sẽ không còn đơn giản.
- Điện hạ không cần như thế.
Khổng Thượng Hiền nhàn nhạt phất ống tay áo, nói:
- Thương Quân ta biểu lộ ra tâm tư chiếm đoạt Trịnh Quốc, không phải điện hạ vẫn luôn chờ mong điều này sao?
- Đó là trước đây.
Trịnh Khang hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên ý thức được cái gì đó, vội vàng nói:
- Bổn hoàng tử chính là một trong những người thừa kế ngôi vị hoàng đế, sao lại có ý nghĩ hoang đường như thế, ngươi không nên nói suông vu hại. Bổn hoàng tử xin mời Thương Quân tới đây chỉ là để diễn một màn kịch, chấn chỉnh lại thanh uy, chưa bao giờ có tâm tư dẫn binh nhập quan.
- Ồ? Quả thực như thế sao?
Khổng Thượng Hiền nở nụ cười, cũng chọn một cái ghế ngồi xuống, nói:
- Nếu như tại hạ đoán không sai, lúc trước điện hạ hẳn là bị Nhị hoàng tử Trịnh Hàn xui khiến, mới muốn dẫn Thương Quốc ta vào Trịnh Quốc. Sau đó cố ý vứt bỏ Khang Thành, dụ dỗ quân ta thâm nhập vào trong Trịnh Quốc, từ đó tiêu diệt trong một lần. Đúng không?
- Ngươi đều biết?
Trịnh Khang kinh hãi, toàn bộ kế hoạch chỉ có hai người là hắn và Trịnh Hàn biết, không nghĩ tới lại bị Khổng Thượng Hiền một lời nói toạc ra. Trong lòng hắn chấn động thế nào có thể tưởng tượng được.
- Sơ hở trăm chỗ, cũng chỉ có một mình ngươi là chẳng hay biết gì.
Khổng Thượng Hiền liếc mắt xem thường nhìn hắn, nói:
- Từ lúc vừa mới bắt đầu ngươi đã bị Trịnh Hàn tính toán. Nhị hoàng huynh kia của ngươi đúng là cao tay, muốn một mũi tên hạ hai chim, nhân cơ hội đánh cắp binh quyền, sau đó thuận thế diệt trừ ngươi, lại diệt Thương Quốc… Đáng tiếc, cũng chỉ loại đầu óc như ngươi mới sẽ tin lời hắn, tranh ăn với hổ.
Trịnh Khang bị nói cho mặt đỏ tới mang tai, trên thực tế mấy ngày nay hắn cũng đã rất hối hận. Hiện tại thực lực cân bằng của huynh đệ hai người đã bị đánh vỡ, hắn đã mất đi tư cách tranh quyền với Trịnh Hàn, xem như đã bị đá ra ngoài. Vì thế chỉ có thể thay đổi sách lược ban đầu, không bỏ Khang Thành mà hướng về Trịnh Hàn cầu viện.
Nhưng lại không nghĩ tới, vốn nhánh viện quân có hy vọng nhất nửa đường lại bị chặn giết, toàn quân bị diệt.
Toàn bộ thế cuộc đã hoàn toàn thoát khỏi suy đoán của hắn, đã biến thành một hồi đùa với lửa.
- Nói thật lòng thì Nhị hoàng huynh của ngươi thông minh hơn ngươi nhiều, biết phụ hoàng các ngươi không chịu đưa ra quyết định, vì thế cố ý dẫn quân địch nhập cảnh, bức bách phụ hoàng ngươi phải lựa chọn. Ngay cả phụ hoàng ngươi hắn đều có thể bức bách, chẳng lẽ lại sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Chắc chắn hắn đã sớm nói lời gièm pha về ngươi với phụ hoàng. Dù ngày hôm nay ngươi có chạy khỏi Khang Thành, ngày sau cũng sẽ bị chụp lên tội danh tư thông với địch. Bởi vì nhất định phải có người gánh vác trách nhiệm cho chiến sự lần này.
Gánh vác trách nhiệm...
Bốn chữ này giống như là một lời thức tỉnh người trong mộng. Trịnh Khang cân nhắc mấy lần, chợt cảm thấy một trận khí lạnh.
Hắn nhớ tới vị phụ hoàng bị bệnh liệt giường kia vẫn luôn đề phòng đối với ba huynh đệ bọn họ, không tới thời khắc cuối cùng kiên quyết không lập Thái tử, cũng kiên quyết không phong Vương. Tất cả là vì phòng ngừa Hoàng tử nào đó quá đắc thế, bức cung tạo phản sao?
Mà hiện tại phụ hoàng lại đem binh quyền giao cho Trịnh Hàn, sau lưng nếu không có âm mưu gì đó mới chính là việc kỳ lạ.
- Thế thì… Bổn hoàng tử sẽ không bỏ thành mà đi, còn có biện pháp gì sao?
Trịnh Khang có chút hoang mang lo sợ, vội hỏi.
- Điện hạ đừng vội.
Khổng Thượng Hiền lắc lắc đầu, nói:
- Nếu bỏ thành mà đi là một con đường chết, tại sao lại không bất động ngay trong thành?
- Ở tại Khang Thành?
Trịnh Hàn kinh ngạc nói:
- Tiên sinh nói giỡn. Dưới tầng tầng bao vây, Khang thành nhất định sẽ không thủ được, một khi rơi vào trong tay Thương Quốc thì ta chỉ có một con đường chết.
- Điện hạ nghĩ sai rồi, Hoàng Đế bệ hạ Đại Thương ta vẫn chưa nghĩ tới sẽ lấy tính mạng của ngươi. Chỉ cần điện hạ có thể hợp tác, coi như một ngày nào đó Thương Quốc ta thôn tính tiêu diệt được Trịnh Quốc, điện hạ ngài vẫn có thể làm một cái quý tộc vô ưu vô lo.
- Hợp tác…
Trịnh Khang nỉ non, sau đó dùng sức lắc đầu:
- Không được, không được! Ta chính là Hoàng tử Trịnh Quốc, sao có thể trợ giúp Thương Quốc các ngươi.
- Nếu điện hạ không muốn, cũng có thể tự mình mưu một đường sống khác.
Trịnh Khang trầm mặc.
Một câu nói này của Khổng Thượng Hiền vừa hay nói trúng điểm yếu của hắn.
Không hợp tác với Thương Quốc thì từ nơi nào tìm được một con đường sống đây?
Sợ là vừa ra khỏi thành sẽ bị quân đội Trịnh Hàn bắt về, sau đó tùy tiện tìm cớ giết chết.
Trịnh Khang đứng lên từ trên ghế, sau đó đi lại ở trong đại sảnh, trái lo phải nghĩ.
- Nếu điện hạ cứ do dự không quyết, liền thứ cho tại hạ không thể phụng bồi.
Khổng Thượng Hiền đứng dậy, đi ra ngoài một nửa liền quay đầu lại nói:
- À, đúng rồi! Đã quên nói cho điện hạ, hiện tại Thương Quốc ta cũng sẽ không mạnh mẽ tấn công Khang thành, trước tiên điện hạ có thể ở một bên mà quan sát. Nếu như ngày nào đó Thương Quốc ta chiến bại, ngươi muốn đổi ý vẫn còn kịp.
Nói xong, Khổng Thượng Hiền tiếp tục đi ra ngoài.
- Chậm đã!
Trịnh Khang cắn răng hỏi:
- Lời ngươi nói là thật chứ?
- Dù sao cũng từng là chủ tớ một hồi, tất nhiên sẽ không lừa gạt điện hạ.
Khổng Thượng Hiền dừng bước, xoay người nói:
- Tại hạ lấy thân phận là sứ thần Thương Quốc hướng về điện hạ bảo đảm. Nếu tương lai Thương Quốc ta đánh bại Trịnh Hàn, chỉ cần điện hạ lấy thân phận Hoàng tử, suất lĩnh quân đội và quý tộc trong nước tuyên bố quy thuận, sát nhập Trịnh Quốc sáp nhập vào Thương Quốc, như vậy quân thần Thương Quốc ta nhất định sẽ không bạc đãi điện hạ.
- Nói như thế, các ngươi đang coi trọng thân phận của ta?
Cuối cùng Trịnh Khang cũng đã hiểu được một chút, không gì khac là muốn hắn làm một con rối, sau đó mượn dùng danh nghĩa Hoàng tử của hắn, sau chiến tranh nhanh chóng bình định quân đội và quý tộc mà thôi.
Khổng Thượng Hiền gật đầu:
- Chúng ta muốn không phải một Trịnh Quốc rách nát, mà là để tất cả quân dân trên đất Trịnh, mỗi một thần dân đều nhận thức thân phận của Thương Quốc, vì Hoàng Đế bệ hạ mà tận trung… Đúng rồi, Hoàng Đế bệ hạ của ta có nói qua, cái này gọi là nhường ngôi.