Bất Hủ Đại Hoàng Đế - Full Dịch

Chương 331 - Trang 166# 2

FULL - HOT - LS Q.Sự - Bất Hủ Đại Hoàng Đế - FULL - Sa Mâu | Bàn Long Hội - Created with GetTextFromHtml-V1.5.5 - Written by Mkbyme Trang 166# 2

 

 

 

Chương 331: Hoàng Đế Tấn Quốc - Chó Nhà Có Tang
VIPTruyenGG.com
=== oOo ===



Đại đội ngũ rời khỏi Việt Quốc rồi rút về phía tây.

Cũng may, Việt Quốc và Lâm Quốc sát nhau, biên cảnh của Lâm Quốc cũng không quá xa. Vì thế chỉ ba ngày sau, bọn họ đã tới biên cảnh của Lâm Quốc.

Cả đội nhân mã lớn nhìn về phía xa, lại thấy một đội nhân mã khác hối hả lao đến, trên lá cờ lớn có một chữ "Lâm".

Tuy nhiên lần này hoàng đế Tấn Quốc cẩn thận hơn, từ phía xa nhìn qua, phát hiện phía sau không có đại quân đi theo mới thấy yên lòng.

Sau khi ngã một lần liền khôn ra, Hoàng đế Tấn Quốc chỉnh lại nét mặt, hạ lệnh đánh Long liễn lên phía trước, đội cấm quân nghi trượng ra khỏi hàng, thần tử đứng ở hai bên, chuẩn bị nghênh đón đội ngũ của Lâm Quốc.

Trong chốc lát, cấm quân vốn tản mạn liền sinh long hoạt hổ, tinh kỳ nghi trượng vung vẩy, thể hiện dáng vẻ nghênh đón Hoàng đế nước khác, có thể nói là lễ nghi chu toàn.

Lúc này, đại quân Lâm Quốc đã dừng lại ở gần đó, một người xuống ngựa đi tới:

- Thái tử Lâm Quốc Lâm Giang Hòa, bái kiến Tấn Hoàng.

Hoàng đế Tấn Quốc vuốt chòm râu, cười nói:

- Miễn lễ! Trẫm muốn tiến vào Lâm Quốc, vẫn mong quý quốc giúp đỡ, đợi thời gian đến sẽ trở về, chắc chắn lúc đó sẽ báo đáp hậu hĩnh.

- Cám ơn bệ hạ!

Lâm Giang Hòa vừa chắp tay, nói:

- Nghe nói bệ hạ đến đây, phụ hoàng lệnh cho ngoại thần tiến đến nghênh đón, ngoại thần đi trước một bước để thu xếp cung điện cho bệ hạ.

- Quân thần Lâm Quốc quả nhiên đáng tin!

Hoàng đế Tấn Quốc vung tay lên, cười tủm tỉm nói:

- Các ngươi đi trước, hôm nay trời đã tối, ngày mai trẫm lại đến.

Lâm Giang Hòa bái lạy từ biệt, dẫn đội ngũ rời đi.

Đại tướng Cấm quân và mấy thần tử xông tới, trên mặt có vẻ do dự, nói:

- Thần không thấy Hoàng đế Lâm Quốc tới đón, Thái tử Lâm Quốc này nhìn như cung kính nhưng hành vi có phần không được tự nhiên, thần vẫn mong bệ hạ nghĩ lại.

- Nghĩ lại sao? Chẳng lẽ đại quân ta đã đến bên ngoài lại không tiến vào? Vậy các ngươi nói xem, chúng ta nên đi về đâu?

Hoàng đế Tấn Quốc cười lạnh, sau đó nói:

- Trẫm thấy các ngươi bị Việt Quốc dọa cho sợ rồi. Gần đây mặc dù trẫm có chút khó tính, nhưng còn chưa tới mức hôn hội đâu.

Đại tướng Cấm quân và mấy thần tử ngơ ngác nhìn nhau.

Còn chưa tới mức hôn hội à?

Những năm gần đây, ngài sùng bái Quốc sư, lại nghe theo tham quan, so với lúc mới đăng cơ thì đã hoàn toàn thay đổi, đây không phải là hôn hội thì là gì?

Có lẽ trong hôn hội còn kèm theo tự cao tự đại, mang theo sự nông nổi không quan tâm đến điều kiện có cho phép hay không, chỉ một lòng muốn làm việc lớn.

Lại nói tiếp, cái này cũng có liên quan tới hoàn cảnh. Dù sao Hoàng đế cũng đã đánh bại mấy người cạnh tranh ngôi vị, nóng lòng chứng minh mình là người thích hợp nhất ngồi trên vị trí này, cho nên mới dẫn đến tâm tính thay đổi.

Trong giây lát, mấy thần tử xung quanh không ngừng thầm oán trách. Nếu Hoàng đế không hôn hội, thì đám người mình làm sao có thể bị dồn đến mức này?

Chỉ là, nếu Hoàng đế đã nhận định chuyện này, mọi người cũng chỉ có thể tiếp nhận.

Lúc này, Hoàng đế Tấn Quốc hạ lệnh toàn quân đóng ở ngoài thành, ăn uống no nê, sáng sớm hôm sau sẽ khởi hành, mau chóng bước vào thành trì của Lâm Quốc.

Kèn lệnh nổi lên bốn phía, khói bếp bốc lên ở khắp nơi, các hoàng tôn quý tộc lại nhảy cẫng lên hoan hô.

Sáng sớm ngày hôm sau, đội ngũ khởi hành.

Vẫn là cảnh tượng hỗn loạn không chịu nổi, nhưng so với trước đó thì cuối cùng vẫn có thêm chút uy nghi.

Lâm Quốc phái sứ giả và đại quân tới tiếp ứng, kẹp ở hai bên, khiến đoàn người xe lộn xộn bị kẹp ở chính giữa, tựa như đang áp giải tù binh.

Lúc xế chiều, cuối cùng bọn họ đã tới dưới thành trì.

Thành trì này chính là một thành nhỏ ở biên cảnh của Lâm Quốc, có tên là Nhạc Thành, bình thường người tốt kẻ xấu lẫn lộn. Bởi vì đây là vùng đất ở biên cảnh nên có rất nhiều kẻ ngoài vòng luật pháp sinh sống, ngầm tiến hành một vài giao dịch dơ bẩn.

Tinh thần của Hoàng đế Tấn Quốc rất tốt, mấy ngày nay bôn ba ở bên ngoài làm hắn mệt muốn chết. Tuy hắn ngồi ở trong Long liễn không cần bước đi, nhưng đã bao giờ hắn phải trải qua sự khổ sở dưới nắng hè chói chang như vậy đâu? Nhất là mấy năm qua ngồi trên ngôi vị hoàng đế, hắn ham mê tửu sắc không kiêng nể gì làm sức khỏe giảm sút, nên lại càng chịu không nổi.

Đại tướng Cấm quân vô cùng lo lắng, hắn nhìn cửa thành đóng chặt mà trong lòng lo sợ bất an.

- Tử Phòng à, ngươi còn lo lắng cái gì?

Hoàng đế Tấn Quốc cười ha hả hỏi.

- Hồi bẩm bệ hạ, thần quả thật có chút lo lắng.

- Không sao, trẫm trải qua mưa gió nhiều năm như vậy, đương nhiên biết bất cứ việc gì cũng có nguy hiểm. Nhưng mà chúng ta phải tin tưởng vào lời Quốc sư nói, coi đây là một chuyến săn bắn bình thường, qua một thời gian nữa chúng ta sẽ trở về.

- Vâng, vi thần biết. Chỉ là, lúc bệ hạ vào thành, thần khẩn cầu được đứng ở gần Long liễn để đề phòng bất trắc.

- Bất trắc... Ngươi muốn nói, quân thần Lâm Quốc này muốn làm ra chuyện gì không hợp với khuôn phép sao? Không cần phải thế, bọn họ không có lá gan này! Nếu bọn họ trở mặt với Tấn Quốc ta thì sẽ lập tức bị Ngụy Quốc thôn tính tiêu diệt, cái được không bù nổi cái mất.

- Chỉ hy vọng như thế!

Đại tướng Cấm quân lên tiếng trả lời, nhưng trong lòng thầm thở dài một hơi. Hắn làm sao không hy vọng như vậy chứ?

Chỉ là, giống như lời Hoàng đế đã nói, bất cứ việc gì cũng có một phần ngộ nhỡ.

- Tử Phòng à, ngươi theo bên cạnh trẫm từ khi trẫm còn là Hoàng tử, những năm gần đây trẫm vẫn vô cùng tín nhiệm ngươi. Ngươi cũng không cần buồn lo vô cớ, cho dù có gì bất trắc, có đám cao thủ các ngươi ở bên cạnh thì trẫm sẽ không sao.

Đại tướng Cấm quân nghe vậy thì khẽ gật đầu.

Thật vậy, Tấn Quốc làm bá chủ, trong hoàng cung nhất định phải có cao thủ.

Chỉ nói tới mấy công công bên cạnh Hoàng đế, cũng là người có nội công trong người.

Hắn làm Đại Tướng quân của Cấm quân, từ mấy chục năm trước đã bước chân vào cảnh giới Thuế Phàm, trở thành một cao thủ võ lâm chân chính. Đây cũng là nguyên nhân vì sao sau khi Hoàng đế thay đổi tính nết, hắn vẫn có thể được Hoàng đế tín nhiệm, cũng không phải bởi vì hắn trung thành và giỏi nịnh nọt hơn những người khác, mà bởi vì hắn có giá trị tồn tại hơn những người khác.

Nghĩ tới đây, hắn liền có chút vui mừng. Hoàng đế còn chưa tới mức hoàn toàn ngu ngốc, tối thiểu là sau khi trải qua chuyện ở Việt Quốc, đầu óc cũng tỉnh táo hơn.

Nhân lúc Hoàng đế có thể nghe lọt tai, hắn lại dặn dò thêm vài câu, bao gồm cả vấn đề nếu sau khi tiến vào trong thành gặp phải chuyện gì bất ngờ, giữa quân thần nên phối hợp thế nào, hắn đều dặn dò rõ ràng từng chuyện một.

Nghĩ đến sau đó có thể được thu xếp ổn thoả, cả đội ngũ vốn đã mệt mỏi không chịu nổi bỗng tăng cao tinh thần.

Cửa lớn Nhạc Thành mở rộng.

- Cung nghênh bệ hạ!

Một Đại tướng của Lâm Quốc đi lên trước, chắp tay nói:

- Thái tử có lệnh, chỉ một mình bệ hạ vào thành là được rồi.

Một người vào thành?

Gần mười vạn nhân mã mà lại chỉ để một mình hắn vào thành sao?

Vẻ mặt Hoàng đế Tấn Quốc lập tức trở nên khó coi giống như ăn phải phân vậy.

Đây không phải là trắng trợn đánh mặt sao?

Đại tướng Cấm quân đứng bên cạnh cũng biến sắc. Chủ nhục thì thần chết, loại yêu cầu một mình Hoàng đế xuống xe vào thành như này, chẳng khác nào là sự sỉ nhục lớn nhất đối với Hoàng đế một quốc gia.

- Bệ hạ đang lưu vong, lẽ nào không nghe nói chuyện gì đã xảy ra ở Tấn thành mấy ngày gần đây sao?

Người tướng lĩnh này cười lạnh một tiếng, hỏi.

Chuyện gì xảy ra?

Ngay lập tức, không chỉ các tướng sĩ ngơ ngác nhìn nhau, thậm chí Hoàng đế Tấn Quốc cũng chợt căng thẳng, trong lòng có một dự cảm xấu.

- Đúng vậy, Tấn thành đã thất thủ, chính là sau khi người đứng đầu một nước như ngươi bỏ lại hàng nghìn hàng vạn dân chúng và thần dân chạy thoát thân, dưới tình thế rắn mất đầu đã bị liên quân dễ dàng thu được Tấn thành vào trong túi. Đáng thương cho trăm vạn đại quân cần vương chỉ có thể lùi đến biên giới thành trì, tận mắt nhìn thấy Tấn thành bị liên quân chiếm lấy.

...


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment