Bất Hủ Đại Hoàng Đế - Full Dịch

Chương 359 - Trang 180# 2

FULL - HOT - LS Q.Sự - Bất Hủ Đại Hoàng Đế - FULL - Sa Mâu | Bàn Long Hội - Created with GetTextFromHtml-V1.5.5 - Written by Mkbyme Trang 180# 2

 

 

 

Chương 359: Nữ Đế Nguyễn Quốc Và Thiên Tử
VIPTruyenGG.com
=== oOo ===



- Cuộc chiến phạt Tấn lần này có thể thành công là nhờ có các vị đồng tâm hiệp lực, nhờ các nước đồng lòng hợp sức mới có khả năng cùng nhau mưu đoạt nghiệp lớn phạt Tấn, đây sẽ là giai thoại thiên cổ, chắc chắn sẽ được truyền từ đời này tới đời khác, trẫm cũng vô cùng cảm kích.

Cơ Hách liếc mắt nhìn quanh rồi bưng chén rượu lên, nói:

- Các vị, mời uống chén này, mời!

- Mời!

Các vị Hoàng đế đều đứng lên, tất cả không ai dám khinh thường, đều nâng chén:

- Mời...

Nhìn thấy dáng vẻ cung kính của Hoàng đế các nước, trong mắt Cơ Hách lóe sáng, nhưng chẳng bao lâu lại giấu đi, rồi thở phào nhẹ nhõm.

Rầm rộ như thế, trăm năm qua Thiên tử Vương triều Đại Lễ chưa từng thấy qua!

Tuy nói hiện nay Hoàng đế các nước ai nấy đều tự xưng là trẫm, nhưng bây giờ, những người này ở trước mặt mình, có ai dám dùng tới xưng hô này?

Dường như hắn lại nhìn thấy được vinh quang ngày xưa!

Trong lòng Cơ Hách kích động, mặc dù hắn biết những điều này cũng chỉ là hiện tượng giả tạo, nhưng cũng vẫn thất thần trong thời gian ngắn.

Cơ Hách uống cạn một chén rượu, sau đó mới hỏi:

- Hoàng đế Tấn Quốc đang ở đâu?

- Bẩm Thiên tử, Tấn đế mới đăng cơ nên nóng lòng làm sáng tỏ sai lầm của Hoàng đế đời trước, muốn làm cho triều chính yên ổn thì cần tốn rất nhiều thời gian. Vì thế bây giờ ngài ấy còn đang trên đường đến đây, ít ngày nữa sẽ tới nơi.

Ngoài điện, một thần tử Tấn Quốc nằm rạp trên mặt đất báo.

Vẻ mặt Cơ Hách khó coi, hắn và Hoàng đế Tấn Quốc có mối thù không đội trời chung.

Nếu không phải Tấn Quốc xâm lấn, thâu tóm Vương Kỳ, lúc này hắn vẫn còn đang hưởng thụ đãi ngộ của một Hoàng đế, ở bên trong Vương Kỳ quyền uy của hắn chưa chắc đã nhỏ hơn so với Hoàng đế các nước đang ngồi đây, bên trong không có nỗi lo lớn, bên ngoài không họa địch xâm lược, tốt xấu gì cũng còn có thể yên ổn ở một góc, dễ dàng làm một Thiên tử trên danh nghĩa.

Nhưng Tấn Quốc xâm lược đã hoàn toàn đánh tan giấc mộng đẹp này.

Hắn trở thành kẻ cửa nát nhà tan, gia quyến thân thuộc đều chịu nỗi khổ bị tàn sát, cung đình bốn trăm năm bị cướp bóc trở thành một tòa thành rỗng, lửa lớn nổi lên suốt ba ngày khiến cả hoàng cung bị thiêu cháy hơn nửa.

Một bó đuốc đã chôn vùi Vương triều Đại Lễ kéo dài suốt bốn trăm năm.

Ban đầu, hắn đã tính xong, sẽ nhân cơ hội này ép hỏi Hoàng đế Tấn Quốc, ở trước mặt Hoàng đế các nước buộc Hoàng đế Tấn Quốc trả lại Hoàng đô và mấy tòa thành trì quan trọng. Ở trước mặt mười mấy nước, bất luận là Sở Quốc hay Thương Quốc cũng không thể làm trái đại thế, như thế thì hắn vẫn có thể kéo dài hơi tàn, kéo dài số phận của Vương triều Đại Lễ, yên ổn sống hết cuộc đời này.

Nhưng hắn không ngờ được Hoàng đế Tấn Quốc vẫn chưa tới!

Điều này làm rối loạn tất cả kế hoạch của hắn.

Mà thái độ của Tấn Quốc là quan trọng nhất, chỉ cần Hoàng đế Tấn Quốc mở miệng xin lỗi hắn, sẽ chứng minh đại nghĩa là thật, như vậy hắn mới có cơ hội đòi lại mấy thành trì đó.

Bây giờ thì hay rồi, hy vọng này liền tan vỡ.

Dương Mộc gọi người đưa đến một bộ bàn ghế đặt ở phía bên phải của hắn, hai người một trái một phải, thoạt nhìn có hơi lạ nhưng vẫn xem như hợp tình lý.

Bữa tiệc tiếp tục không lâu, chỉ hơn một canh giờ lại bắt đầu tới cảnh múa giúp vui.

Hoàng đế các nước cũng không ngồi yên nữa, bọn họ dần dần trò chuyện, cũng vừa nói chuyện vừa đi dạo khắp nơi trong hoàng cung.

...

- Bệ hạ, sao ngài ngồi một mình ở đây uống rượu thế?

Nữ đế Nguyễn Quốc cầm một ly rượu nho thản nhiên đi tới trước mặt Cơ Hách, mỉm cười nói.

- Lòng người dễ thay đổi, ta là Thiên tử mất nước, còn có giá trị gì để các ngươi kết giao chứ?

Cơ Hách hơi say, ánh mắt có chút mơ màng như đang tự giễu mình vậy.

Sau đó, hắn chăm chú nhìn Nữ đế Nguyễn Quốc, trong ánh mắt có phần nóng bỏng.

Nữ đế Nguyễn Quốc nhíu mày, sau đó nói:

- Bên cạnh bệ hạ không có một người thân cận nào sao?

- Người thân cận à?

Cơ Hách lắc đầu, nói:

- Trẫm đã một năm chưa từng chạm qua nữ nhân, ngươi tin không?

Nữ đế Nguyễn Quốc khẽ gật đầu, trong ánh mắt Cơ Hách đầy tính xâm lược, nàng làm sao không nhìn ra được chứ?

Nếu không phải một năm không chạm qua nữ nhân, cho dù gương mặt nàng có xinh đẹp hơn nữa, thì đường đường là một Thiên tử ở lâu trên vị trí cao, sao có thể thất thố như vậy được?

Chỉ có thể nói, vị Thiên tử trước mắt này đã nhịn gần chết, đói khát đến mức độ nhất định rồi.

- Bệ hạ ở chỗ nào trong hoàng cung Thương Quốc?

Nữ đế Nguyễn Quốc hỏi một câu.

- Ta ở Thừa Thiên Cung, cách Vạn Thọ Cung không xa. Đó một cung điện nhỏ đổ nát, chỉ mới được sửa chữa một chút để thành cung điện của Thiên tử. Lòng người dễ thay đổi ah...

Cơ Hách thở dài một hơi.

Nữ đế Nguyễn Quốc âm thầm gật đầu, nghi ngờ trong lòng cũng dần dần tản đi.

Không trách được mình tìm khắp hậu cung cũng không phát hiện ra một chút manh mối nào, hóa ra Thiên tử căn bản không phải bị giam lỏng ở một chỗ bí mật như trong tưởng tượng, mà ở trực tiếp trong cung vua.

Vậy suy đoán trước đó có phần quá nực cười, đúng là tư duy của nữ nhân.

Ai nói Hoàng đế thì nên giam lỏng ở trong hậu cung chứ?

Chỉ cần là ở trong Hoàng cung, bất luận ở chỗ nào, hắn cũng không thể đi được!

Quan trọng nhất là, cho dù Thiên tử có quan trọng mấy đi nữa, Hoàng đế Thương Quốc làm sao có thể không để ý tới danh tiếng, giam lỏng ở trong hậu cung được? Nơi đó chính là hậu cung của Thương Quốc, nam nhân khác vào ở trong đó dù sao cũng không thích hợp.

Nếu sau này truyền ra ngoài, sợ rằng giữa các nước sẽ lưu truyền bí văn cung đình liên quan tới Thiên tử và phi tần trong hậu cung của Thương Quốc...

- Sao bệ hạ cứ phải sống nhờ ở hoàng cung Thương Quốc, chẳng phải sẽ làm mất thân phận à?

Nữ đế Nguyễn Quốc thử dò xét.

- Chim trong lồng sẽ phải lưu lạc thành kẻ hèn mọn, còn có thân phận nào để mất nữa?

Cơ Hách thở dài một hơi, nói:

- Sau Hội minh lần này, Vương triều Đại Lễ sẽ tan thành mây khói mà thôi.

- Bệ hạ nói vậy là sai rồi, lẽ nào ngài không cảm thấy đây chính là một cơ hội cực tốt sao?

Nữ đế Nguyễn Quốc hỏi ngược lại.

- Cơ hội à?

- Đúng vậy! Trước kia vương thất Đại Lễ chính là vua của các nước, người đứng đầu thiên hạ, còn tuân thủ nghiêm ngặt chế độ phân phong, từ trước tới nay chỉ có phân phong quốc thổ ra ngoài mà không thu hồi lại, cho nên nhiều năm qua tuy tuân theo đại nghĩa nhưng vẫn bó tay bó chân, không có cách nào chấn chỉnh lại uy danh. Nhưng bây giờ, quý tộc bên trong Vương Kỳ đã bị loại bỏ một lần, nếu như bệ hạ cố gắng thay đổi triều chính, thì có thể giống như quốc gia bình thường, mở rộng lãnh thổ, có hy vọng tái hiện vinh quang như trước kia.

- Ngươi nói... bảo trẫm lập lại môn hộ sao?

- Đúng vậy! Kể từ đó, mặc dù bệ hạ sẽ mất đi danh nghĩa Thiên tử, nhưng lại đoạt được thứ phía sau hư danh này, sẽ rất có lời.

Cơ Hách không nói gì nhưng tim đập thình thịch.

Trước đây, khi vừa tới nơi này hắn vẫn hết sức cảm kích Hoàng đế Thương Quốc, dù sao người ta cũng cứu mình một mạng mà. Nhưng dần dần, hắn lại bắt đầu cảm thấy không quen, nhất là khi nghe nói cuộc chiến phạt Tấn đã thắng lợi, tâm tư trở nên dao động.

Hắn mượn cơ hội đi ra khỏi cung điện, gặp qua rất nhiều đại thần của Thương Quốc, muốn kết giao với một ít thần tử có thể nói giúp cho mình.

Nhưng những đại thần kia đừng nói là giúp hắn, quả thực chính là trốn hắn như trốn hổ, rất sợ có chút quan hệ nào với hắn.

Dần dần, hắn trở nên nản lòng thoái chí.

Lòng cảm kích đối với Thương Quốc đã dần dần biến mất, đồng thời chậm rãi trở thành sự kiêng kỵ và căm hận.

Lời Nữ đế Nguyễn Quốc nói vừa vặn nói trúng tâm sự của hắn.

Nếu quả thật có thể làm như vậy, hắn sẵn sàng liều mạng đánh cược một trận.

Nhưng lập quốc thì nhất định cần có lãnh thổ.

Lãnh thổ ở đâu?

Cơ Hách cười gượng nói:

- Nữ đế nói đùa rồi, bây giờ các nước đang vội vàng chia cắt đất đai, Vương Kỳ sẽ không lấy lại được.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment