Bất Hủ Kiếm Thần

Chương 103

Lúc đầu đánh một trận ở trong Tiềm Long sơn, Lâm Dịch đại chiến với Bất tử kim thân Kim Đan kỳ Công Tôn Cương, cuối cùng hóa ma chém giết kim thân.

Nhưng trong lúc song phương giao thủ, Công Tôn Cương đã từng dùng bí thuật Đế Long Quyền của hoàng tộc, mà Lâm Dịch lại chính diện ngạnh kháng, rơi xuống hạ phong, nhưng ma khí trên người lại bị đánh tan.

Mà trong đó có một luồng ma khí không mất ma tính, cộng thêm tu vi đạo tâm của bản thân Ngưu Hoàng không vững cho nên bị ma khí thừa dịp vào, ảnh hưởng tới tâm thần. Không quá lâu đã ma tính, tàn hại sinh linh, tiến hóa thành Ma tộc cao giai.

Nhưng hắn cố kỵ bản thân sẽ bị tu sĩ có pháp lực cao cường để mắt tới, cho nên cũng không dám trắng trợn tàn sát phàm dân, nhưng ma tính bộc phát khó có thể áp chế, chung quy khi hắn thôn phệ sinh linh đã bị tu sĩ gặp được, tu sĩ kia lập tức chịu độc thủ.

Trải qua đoạn thời gian này, tu sĩ chết ở dưới tay của Ngưu Hoàng đã hơn trăm, trong đó tu sĩ mạnh nhất thậm chí còn có tu vi nửa bước Kim Đan.

Ngưu Hoàng biết sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày sẽ có tu sĩ có đại pháp lực đến đây tru diệt hắn. Cho nên hắn đã thôn phệ tàn sát sinh linh nhanh hơn một bước. Chỉ cần hắn tiến giai thành cấp bậc Ma Soái, như vậy có thể đối kháng được với tu sĩ Kim Đan, thủ đoạn giữ mạng lại tăng thêm một phần.

Nhưng hắn không ngờ tới, trời xui đất khiến thế nào mà Lâm Dịch tìm được đường sống trong chỗ chết trong Tịch Tĩnh Cốc, tìm tới hắn. Chỉ bằng vào tu vi Trúc Cơ trung kỳ đã mạnh mẽ tru diệt hắn.

Lâm Dịch thở dài một tiếng, Ngưu Hoàng hóa ma tàn sát sinh linh, hắn cũng có trách nhiệm rất lớn.

Nhưng căn nguyên hóa ma vẫn Ma chỉ là ở trên người của hắn, mà Ma chỉ này lại là thứ mà hắn mang từ trong Thần ma chi địa ra ngoài. Tính tiết ở giữa biến hoá kỳ lạ phức tạp, một vòng rồi lại một vòng, giống như nằm mơ vậy. Nhìn như không có chút liên hệ nào, rồi lại tựa như đã được ông trời định từ trước.

Ma chỉ ở đan điền đã bị đoạn kiếm thần bí hoàn toàn trấn áp, biển ma khí gió êm sóng lặng, không có chút rung động nào. Thế nhưng Lâm Dịch lại không biết đã có một tia ma khí tràn ra.

- Sư phụ, người đang suy nghĩ gì vậy?

Hải Tinh tới gần hỏi.

Lâm Dịch bừng tỉnh phục hồi tinh thần lại, vừa muốn trả lời thì đột nhiên trước mắt sáng ngời, tựa như có cảm giác. Hắn cau mày mở rộng thần thức cẩn thận tra xét bốn phía.

Ngay ban nãy đã có một cỗ Long Khí dày đặc tới cực điểm thoáng qua, giống như ảo giác, nhưng linh giác của Lâm Dịch vô cùng mẫn cảm, hắn đã nắm bắt được một tia dị dạng này.

Thần thức của Lâm Dịch lên tới giữa không trung, mắt nhìn xuống Tiềm Long sơn, các dãy núi chung quanh đã bị hắn thu hết vào trong mắt, trong thoáng chốc trong lòng dâng lên một tia cảm giác, Tiềm Long sơn này và dãy núi bên cạnh nối tiếp với nhau. Giống như là một con rồng đang nằm rất dài, rất tang thương rất xa xưa, lộ ra một tia quỷ dị.

Lâm Dịch nhìn mà thấy hoa mắt, lần nữa ngưng thần nhìn lại, trong nháy mắt loại cảm giác thần kỳ này đã biến mất.

- Nơi này quả nhiên có cổ quái.

Lâm Dịch nhẹ giọng tự nói.

Trong mắt Lâm Dịch chớp động ánh sáng, theo một tia Long Khí mới vừa tràn ra, hắn đã tìm tới một góc của đỉnh núi, sau đó ngồi xổm người xuống dò xét.

Chỗ này không tầm thường, trong góc có người tốn tâm cơ bày ra trận pháp, trận pháp không được coi là cao minh, lại có thể giấu diếm được đại đa số tu sĩ.

Đương nhiên Lâm Dịch không ở trong nhóm này.

Trong Diễn Thiên Đại Trận ở Thần ma chi địa, tuy rằng thời gian gần một tháng không dài, nhưng lĩnh ngộ đối với trận pháp của Lâm Dịch lại đột nhiên tăng mạnh, những ngày đó, hầu như mỗi một ngày hắn đều không rảnh rỗi, chuyên tâm nghiên cứu trận pháp, nghiên cứu làm sao mới có thể chạy ra khỏi đại trận được.

Tuy rằng trận pháp trước mắt này có chút ẩn giấu, là mấy phụ trận cộng thêm ảo trận kết hợp lại với nhau tạo thành trận pháp. Người bày binh bố trận cũng coi như là dụng tâm lương khổ, nhưng Lâm Dịch nghiên cứu một lát đã lấy tay sờ tới sờ lui trên đất, thuần thục tìm được những mắt trận của trận pháp này. Sau đó lại phá trận này.

Trận pháp bị phá vỡ, Long khí không bị che dấu mà xông tới, tinh thuần mà ngưng thực, dồi dào đại khí, trong trận pháp xuất hiện một cái lối đi xuống dưới, đen kịt mà ẩm ướt, bên trong tản ra cảm giác quỷ dị.

Lâm Dịch suy nghĩ một chút, cũng không gọi Hải Tinh, hắn không biết dưới này có những thứ gì, không thích hợp gọi Hải Tinh. Nếu như gặp phải nguy hiểm, chỉ có mình hắn thì có thể dễ dàng bứt ra lui lại.

Lâm Dịch theo thềm đá đi xuống phía dưới, cũng không lâu sau hai chân đã đạp lên trên mặt đất, xung quanh là một mảnh đen kịt, dùng ánh mắt của Lâm Dịch vẫn cảm giác được trước mắt là một mảnh đen kịt.

Lâm Dịch đứng tại chỗ, cũng chưa hành động thiếu suy nghĩ, mà tản thần thức ra bốn phía, cản thận tra xét.

Thần thức cũng không thể khuếch tán, không gian dưới đất lặng lẽ không một tiếng động, tiếng châm rơi có thể nghe thấy được. Yên tĩnh tới dọa người, sau lưng của Lâm Dịch đột nhiên xuất hiện cảm giác lạnh lẽo.

- Nơi đây không thích hợp ở lâu!

Hiện giờ Lâm Dịch như một người mù, cho dù thân dưới đất, thế nhưng lại không cảm giác được bất kỳ vật gì ở bốn phía. Chỉ có chân đạp vào mặt đất là có thể khiến cho hắn hơi chút an tâm một chút mà thôi.

Bất kể tu vi cao ra sao, đối mặt với bóng đêm và ẩn số, trong lòng Lâm Dịch vẫn có một tia sợ hãi.

Lúc Lâm Dịch đang muốn rời khỏi nơi đây thì đột nhiên hắn dừng lại, con ngươi chuyển chuyển, đột nhiên nở một nụ cười.

- Thiếu chút nữa đã quên đi một trận pháp, Cấm Thức trận.

Trận pháp này rất phổ thông, nếu bày ra rất là dễ. Nhưng nếu thực sự giác cấm toàn bộ quan thứ sáu, như vậy sẽ lại phải hao phí một chút tâm tư.

Nếu như không ngoài dự liệu thì trận pháp dưới đất này là dùng Cấm thức trận, hơn nữa còn là cấm giác quan thứ sáu, cấm mắt nhận thức, cấm mũi nhận thức, cấm tai nhận thức, cấm lưỡi nhận thức, cấm người nhận thức, cấm ý thức.

Nếu biết đã được trận pháp, Lâm Dịch đã yên lòng, hắn muốn xuất thủ phá giải.

Đột nhiên, trong lòng Lâm Dịch khẽ động, hai mắt híp lại, đứng yên không nói.

Người bày binh bố trận trăm phương ngàn kế muốn che giấu nơi đây, không nói bên ngoài bố trí nhiều trận pháp phức tạp hơn, dưới đất này lại bố trí một Cấm Thức trận, muốn cấm đoán giác quan thứ sáu của người xông vào.

Cho nên có lẽ Cấm Thức trận này không chỉ có tác dụng dọa lui người khác, rất có thể người bày binh bố trận này sẽ có một tầng tính toán hơn càng sâu. Ví dụ như trong Cấm Thức trận này có một thủ đoạn trí mạng nào đó, giác quan thứ sáu của người khác bị cấm đoán, vốn không chút cảm giác nào đối với bên ngoài. Mặc dù biết nơi này có Cấm Thức Trận, thế nhưng nếu như tùy tiện xuất thủ phá giải thì cũng sẽ bị sát chiêu ẩn núp trong bóng tối bắn trúng.

Nghĩ đến tận đây, trên trán Lâm Dịch toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Hắn thận trọng móc ra một cái phù chú bằng da thú từ trong túi đựng đồ, đúng là tấm Đan Phù mà trước kia hắn đã cướp giật từ trong tay của tu sĩ Hàn Nguyên Cốc.

Tay của Lâm Dịch bấm pháp quyết, bắn ra một tia linh khí, Đan Phù vận chuyển. Trong nháy mắt đã huyễn hóa ra một đầu gấu đen dữ tợn kinh người, vung đôi tay thịt, ngao ngao hống lên.

Trong lòng Lâm Dịch hạ một đạo mệnh lệnh, để gấu đen chạy đi về phía trước.

Gấu đen chợt tiến nhập Cấm Thức Trận đột nhiên có chút bối rối bất an, nhận được mệnh lệnh cho nên lại cắm đầu lướt đi về phía trước. Chưa đi được mấy bước thì trong bóng tối đột nhiên bộc phát ra một đạo sát khí, sau đó liên hệ giữa Đan Phù và Lâm Dịch đã hoàn toàn bị chặt đứt.

Tuy rằng lục giác bị phong bế, nhưng linh giác của Lâm Dịch cường đại, vẫn có thể cảm nhận được một tia ba động không tầm thường vừa mới rồi.

Lâm Dịch thở một hơi dài nhẹ nhõm, người bày binh bố trận tâm tư kín đáo, hơn nữa âm ngoan độc ác, bày rất nhiều đại chiến, nhưng sát khí chân chính lại ẩn giấu ở phía sau đại trận.

Chuyện này cũng làm cho Lâm Dịch xác định, nhất định nơi đây có trân bảo hiếm thấy, cho nên người bày binh bố trận mới hao tổn tâm cơ muốn che giấu nơi đây.

Lâm Dịch lục lọi nửa ngày trên đất, tay áo khẽ vung một cái, có mấy đạo kình khí tràn ra, đánh nát linh thạch trong mắt trận của Cấm Thức Trận, phá vỡ trận pháp này.

Trước mắt trở nên rộng mở trong sáng, dưới mắt đất là một cái thạch động trống trải rất dài. Mà Đan Phù da thú của Lâm Dịch nằm ở cách đó không xa, đã bị xé thành hai nửa, không có cách nào dùng được nữa.

Mà hai bên trái phải của Đan Phù da thú có một tấm phù rất mỏng, không ngờ cũng là một cái Đan Phù, Lâm Dịch nhặt lên nhìn kỹ. Đây là một loại Đan Phù công kích có uy lực lớn nhất trong Đan Phù. Loại Đan Phù này chỉ có thể sử dụng một lần, nhưng có thể bộc phát ra một kích toàn lực của người chế tác.

Đột nhiên, khóe mắt Lâm Dịch thoáng nhìn qua một nơi ở giữa thạch động, như một cái ao nhỏ, có đầy linh dược, sinh cơ bừng bừng.
Bình Luận (0)
Comment