Bất Hủ Kiếm Thần

Chương 118

Nghe thấy khảo nghiệm tông môn bị Minh Không nói rất mơ hồ, Lâm Dịch cũng được thấy qua bản lĩnh của lão nhân lôi thôi, tim của hắn không khỏi đập thình thịch.

Một thủ vệ trưởng lão chỉ có tu vi Ngưng khí tầng năm lại có thể hiểu rõ Hóa hình thuật đến cảnh giới tỉ mỉ, điều này không khỏi làm cho người ta có vài phần kính trọng, Lâm Dịch cũng rất chờ mong đối với tông môn thần bí này.

Lão nhân lôi thôi bị Minh Không nói ra thân phận, vẻ mặt đau khổ, kéo tay của Lâm Dịch rồi nói:

- Này, sau này nếu như tiểu tử ngươi phát triển, có phải sẽ khinh thường lão nhân ta hay không? Ta đã nói với ngươi rồi, thủ vệ trưởng lão cũng là cấp bậc trưởng lão, trách nhiệm không giống bình thường, cũng không phải là vị trí mà tất cả mọi người có thể đảm nhiệm được. Ngươi đừng tưởng rằng ta là thủ vệ trưởng lão thì coi thường ta đấy.

Lão nhân lôi thôi nói rất là điềm nhiên, ngay cả Minh Không ở bên cạnh nghe xong cũng phải che miệng cười khẽ.

Ở trên người lão nhân lôi thôi Lâm Dịch đã cảm nhận được một dáng vẻ già nua, đó là biểu hiện của việc thọ nguyên đã tận.

Trong lòng hắn cũng đại khái đoán ra được, vị lão nhân này mắt thấy tuổi tác đã cao, vô vọng tu đạo, nhưng trong lòng không cam lòng, trong lòng càng khát vọng được người ta tôn kính, cho nên mới để ý tới cái danh hiệu trưởng lão này như thế.

Mặc dù là xưng hào thủ vệ trưởng lão, nhưng ở trong lòng của hắn cũng đã có một tia cảm giác thỏa mãn rồi.

Lâm Dịch không tự chủ nghĩ được mà nghĩ tới Dư Minh chưởng giáo của Dịch Kiếm tông, hai người đều là thọ nguyên đã tận, nhưng Dư Minh gần đến lúc tuổi già tính tình lại thô bạo, thủ đoạn âm độc. Gây tai họa cho vô số đệ tử Dịch Kiếm tông. Tuy rằng trong này có âm mưu của Hàn Nguyên Cốc chủ, nhưng Dư Minh ngây người hơn nửa đời người ở trong Dịch Kiếm tông, cũng có vài chục năm, lẽ nào hắn ta không có chút tình cảm nào đối với Dịch Kiếm tông hay sao?

Lão nhân lôi thôi trước mắt này, cho dù y phục xốc xếch, bất cần đời, thậm chí còn có một chút lòng hư vinh, quan tâm tới danh tiếng thủ vệ trưởng lão kia, nhưng hắn lại một lòng vì tông môn mà dâng hiến cả đời. Đến lúc tuổi già vẫn lo lắng vì tông môn, nhìn thấy tư chất của Hải Tinh cũng rất là vui mừng, muốn mang vào tông môn một thiên tài có thể đào tạo được.

Mặc dù hắn châm chọc khiêu khích đối với Lâm Dịch, nhưng trong lòng Lâm Dịch biết, thứ vị lão nhân này chân chính quan tâm là truyền thừa đại đạo Hóa hình thuật này xuống tiếp.

Lâm Dịch vẫn còn nhớ rất rõ ràng, khi lão nhân lôi thôi nói đến sự tồn tại của Hóa hình thuật, một màn trong mắt kia như nhìn thấu thế sự tang thương. Khi nhắc tới vị tiền bối đã sáng chế ra Hóa hình thuật kia, trong mắt hắn hiện lên vẻ tôn sùng và kính trọng. Khi nói tới các tu sĩ Hồng Hoang bây giờ, đa số đều không hiểu huyền bí của Hóa hình thuật, trong mắt hắn chỉ có vẻ tiếc hận thật sâu mà thôi.

Lâm Dịch biết, mấy thứ này không làm giả được.

Lão nhân lôi thôi này là người đáng giá để tôn kính.

Chẳng biết tại sao, trong lòng Lâm Dịch đột nhiên dâng lên vẻ bi thương, khi lão nhân lôi thôi này còn sống, nhìn như tầm thường vô vi, thế nhưng lại cẩn trọng vì tông môn mà trả giá, không hề có một câu nào oán hận.

Lâm Dịch trịnh trọng lạy một lạy thật sâu về phía lão nhân lôi thôi, chân thành nói:

- Tiền bối, ngài ở trong lòng tiểu tử, vĩnh viễn đều là người đáng để tôn kính. Danh xứng với hai chữ trưởng lão của tông môn. Đừng nói hôm nay, vô luận sau này tu vi của ta đến loại cảnh giới nào, ta cũng sẽ gọi ngài một tiếng tiền bối, một tiếng trưởng lão.

Nghe được câu nói này, Minh Không cũng quay đầu, như là lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Dịch vậy, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.

Lão nhân lôi thôi khịt khịt mũi, hừ nhẹ nói:

- Coi như tiểu tử ngươi thức thời, vốn ta còn tưởng rằng ngươi không có tư cách bái nhập tông ta. Thế nhưng bây giờ nhìn tiểu tử ngươi lại rất thuận mắt.

Dừng một chút, lão nhân lôi thôi vung tay lên, trầm giọng nói:

- Nếu không như vậy đi, hai người các ngươi đều bái nhập tông môn, ta thấy hai người các ngươi đều rất tốt đó!

Minh Không lắc đầu cười duyên nói:

- Lời ngươi nói không tính nhé, phải thông qua thí luyện nhập môn mới được.

Lão nhân lôi thôi trừng mắt, nói:

- Ta đi đề cử một chút với trưởng lão ngoại môn, chẳng lẽ hắn không bán cho ta vài phần mặt mũi hay sao? Hừ hừ, dù sao chúng ta cũng đều là cấp bậc trưởng lão đó.

Minh Không làm cái mặt quỷ với lão nhân lôi thôi, cười nói:

- Trưởng lão ngoại môn người ta chính là người quản lý ba ngàn đệ tử ngoại môn, ngươi chỉ có cái danh trưởng lão mà thôi, hì hì, ngươi không biết xấu hổ hay sao?

Trên mặt lão nhân lôi thôi đỏ lên, lầm bầm nói:

- Rất giỏi sao.

Trong khi nói chuyện, trong tay Minh Không đánh ra một đạo pháp quyết, phát ra một đạo phù ấn về phía hư không, khẽ quát:

- Mở!

Một mảnh không gian hư vô trước mắt đột nhiên xuất hiện một cái lỗ hổng lớn, bên trong dường như có huyền cơ khác, Minh Không mang theo Hải Tinh nhảy vào trước.

Trong lòng Lâm Dịch chấn động, trên mặt không tỏ vẻ gì, cũng đi theo phía sau lão nhân lôi thôi, lắc mình nhảy vào bên trong.

Hai chân đạp vào mặt đất chắc chắn, nơi tận cùng lọt vào trong tầm mắt là một tòa Linh sơn to lớn xanh biếc như ngọc, mây mù chuyển động, lộ ra một tia tiên khí mờ ảo.

Tất cả cỏ cây chung quanh giống như chạm ngọc, nhấp nháy phát ra ánh sáng, lưu chuyển ra ánh sáng kỳ dị, có vẻ không giống tầm thường.

Không ngờ nơi này lại có một mảnh thiên địa khác!

Mở ra không gian, giới trong giới!

Nếu như Hồng Hoang đại lục là một thế giới to lớn, như vậy nơi này chính là giới trong giới, một chỗ không gian khác.

Mà loại thủ đoạn này, trong truyền thuyết chỉ có đại năng Hợp Thể mới có khả năng thi triển.

Nhìn tất cả mọi thứ trước mắt, trong mắt của Lâm Dịch lóe lên một tia chấn động, đây là một tông phái của đại năng Hợp Thể!

Chuyện đáng để suy nghĩ nhất chính là, không ngờ một tông phái như vậy lại lựa chọn phong sơn bế quan, rốt cuộc là ai hoặc là phương thế lực nào mà lại năng lực lớn như vậy để hiếp bức tông phái của đại năng Hợp Thể này.

Lâm Dịch nhìn bóng lưng của lão nhân lôi thôi, trong mắt hiện lên vẻ cổ quái, khóe miệng không khỏi nhếch lên mỉm cười.

Hóa ra lão nhân lôi thôi này có thể lặng lẽ không một tiếng động xuất hiện ở phía sau hắn là bởi vì nhảy ra từ trong không gian, nhưng mà có thể che giấu được một tia không gian ba động, có lẽ cũng là vận dụng tỉ mỉ chi đạo.

Trong lòng Lâm Dịch đột nhiên khẽ động, trong đầu hiện lên một nữ tử xuất trần có thân ảnh màu vàng nhạt, vẻ mặt thản nhiên, dáng vẻ vô cùng dễ nhìn.

Nếu Minh Không ở chỗ này tu đạo, có lẽ nữ tử xuất trần mà hắn gặp được ở tửu lâu tên là Tô Thất Thất cũng ở đây, rất có thể hắn sẽ nhanh chóng gặp lại được nàng.

Tô Thất Thất là một vị kỳ nữ từ khi Lâm Dịch xông xáo Bắc vực Hồng Hoang tới nay.

Chỉ vì nghe qua sự tích của Lâm Dịch mà đã tự mình đi tra xét, xác nhận tính chân thực của tin tức, đồng thời còn nói một phen ngôn luận kinh thế hãi tục, liên quan tới lý giải về tiên ma.

Mặc dù biết Lâm Dịch là Ma tộc, thế nhưng nàng lại không hề cố kỵ, tuyên bố muốn kết giao một phen với Lâm Dịch, loại khí phách và kiến thức này làm cho trong lòng Lâm Dịch không kiềm được có vẻ kính nể.

Đột nhiên trong lòng Lâm Dịch hiện lên cảm giác tò mò, hắn rất muốn bức thiết hiểu rõ về tông môn thần bí này.

Rốt cuộc là một cái tông môn như thế nào mà có thể khiến cho lão nhân lôi thôi này trung thành và tận tâm thủ hộ sơn môn cả đời mà không hề có một câu oán hận. Lại còn bồi dưỡng ra được kỳ nữ như Tô Thất Thất, có lý giải và đại khí phách khác thường như vậy.

Minh Không dẫn theo mấy người đi qua một mảnh bãi cỏ xanh biếc, đi tới chân núi.

Đến gần, Lâm Dịch ngẩng đầu nhìn lên, trên tiên sơn cỏ cây phong phú, mây xanh lượn lờ. Toàn bộ ngọn núi có đại khí dồi dào, cao vót trong mây, sương mù bắt đầu khởi động, linh vận mờ ảo.

Mà nơi đây đã có thể nhìn thấy được không ít thân ảnh của tu sĩ, đại đa số đều là Ngưng Khí Kỳ, cao có thấp có, không tương đồng, nhưng có rất ít tu sĩ thấp hơn Ngưng Khí tầng bảy.

Trong này cũng mơ hồ có thể thấy được một số tu sĩ Trúc Cơ, nhưng đều là Trúc Cơ sơ kỳ, cũng không có người nào có tu vi rất cao.

Đa số những tu sĩ này tĩnh tọa ở trên cỏ để nhắm mắt ngộ đạo, mặc dù có người nhìn thấy mấy người Lâm Dịch, thế nhưng cũng không thèm chú ý.

Trong lòng Lâm Dịch thầm nghĩ:

- Tu sĩ của tông môn này cố gắng tu luyện như thế, bầu không khí như vậy cũng không tệ.

Dưới chân núi là một mảnh đất trống lớn, ở giữa có một tòa cung điện bảy tầng đứng thẳng, cao tới vài chục trượng, khí thế rộng rãi. Tầng một phía dưới cùng rộng nhất, nhìn như có thể chứa được mấy nghìn tên tu sĩ.

Mấy người Lâm Dịch đang muốn đi về phía trước thì lại nghe được một tiếng quát nhẹ vang lên:

- Người tới là người phương nào!
Bình Luận (0)
Comment