Bất Hủ Kiếm Thần

Chương 150

Lâm Dịch híp mắt cười vấn an mọi người, trong lòng các tu sĩ oán thầm một hồi, bầu không khí vốn rất tốt, nhưng mà nhìn thấy ba người các ngươi, trong nháy mắt đã trở nên không tốt nữa rồi.

Một năm trước vẫn là một kẻ có tu vi thấp, chỉ có Ngưng Khí tầng bốn tầng năm, trải qua thời gian một năm ngắn ngủi đã trở thành tồn tại hầu như khiến cho bọn họ ngưỡng mộ. Đổi lại là ai, sợ rằng cũng khó có thể tiếp nhận được loại chênh lệch lớn lao này.

Chẳng lẽ Mộc Thanh này là sủng nhi của thiên đạo? Nghiên cứu đối với trận pháp không ai bằng, Ngưng khí tầng năm đã có thể chịu đựng được sát khí luyện tâm trận tầng bảy, còn lĩnh ngộ được Nhập vi đạo, có thể dễ dàng vượt cấp mà khiêu chiến.

Những chuyện này cũng không sao, trong lòng các tu sĩ còn có thể tiếp thu được, bởi vì Mộc Thanh chỉ là Ngưng khí tầng năm, dù sao tu vi cũng không cao.

Nhưng mà sau một năm gặp lại, các tu sĩ cũng chỉ còn lại có một tiếng thở dài, hóa ra tu vi của người ta thấp là không có đặt tu đạo để ở trong lòng, khổ tu một năm như vậy đã trực tiếp vượt qua chúng ta khổ tu mười năm...

Một tên tu sĩ cảm khái nói:

- Cái gì gọi là thiên tài chứ, đây mới gọi là thiên tài đó...

Thậm chí còn có tu sĩ cá biệt đã bắt đầu hoài nghi chính bản thân mình, trong lòng thầm nghĩ:

- Có phải ta vô duyên cùng tu đạo hay không, tại sao bọn họ lại tu luyện nhanh như vậy được chứ, chẳng lẽ... Đây là tư chất hay sao?

Lâm Dịch cũng không hiểu rõ sự rầu rĩ, phức tạp trong lòng của những tu sĩ này, chỉ là từ một năm trước hắn đã tiên đoán ra được, hôm nay nhất định bọn họ sẽ mang đến chấn động trước nay chưa từng có cho tất cả tu sĩ cùng với tông môn.

Kể từ khi biết được đoạn kiếm thần bí có thể ẩn giấu tu vi, Lâm Dịch đã nghe theo giáo huấn của sư phụ, lúc xông xáo ở bên ngoài hắn luôn cố gắng áp chế tu vi, khiêm tốn hành sự. Mà chỗ tốt khi làm như vậy chính là, phiền phức sẽ ít đi một chút, nguy hiểm cũng sẽ giảm đi rất nhiều.

Bởi vì bất kể ngươi là Ngưng Khí hay là Trúc Cơ, luôn sẽ có người có tu vi cao hơn so với ngươi. Giảm tu vi xuống lại còn Ngưng Khí kỳ, mặc dù có phiền phức tìm tới cửa, thế nhưng cũng chỉ là tu sĩ Ngưng Khí, hoặc là tu sĩ Trúc Cơ, như vậy ngươi sẽ có cơ hội để chuẩn bị lựa chọn phương thức đối kháng, hoặc là đào tẩu.

Mà nếu như ngươi toàn lực thả ra tu vi Trúc Cơ không chút che giấu, như vậy người tìm tới trên đầu ngươi rất có thể sẽ chính là tu sĩ Kim Đan, khi đó ngay cả cơ hội chạy trối chết ngươi cũng không có.

Lâm Dịch còn nhớ rõ câu nói kia của sư phụ:

- Tu chân giới không thể so với tông môn được, tràn ngập nguy hiểm và đau khổ không thể đoán trước, ở bên ngoài xông xáo phải cố gắng khiêm tốn, đây coi như là một quy tắc giữ mình ở trong Tu chân giới. Giữa các tu sĩ, rất có thể sẽ một lời không hợp mà vung tay, sau đó phân ra sinh tử. Việc giết người đoạt bảo nhìn mãi đã quen mắt. Mà khi địch nhân của ngươi không rõ nhìn thấy rõ nội tình của ngươi, như vậy mới là cơ hội lớn nhất của ngươi!

Mà trong tông môn sẽ không có chú trọng nhiều lắm, dù sao mọi người đều là đồng môn với nhau, không có đánh đấm sinh tử, cho nên sẽ không xảy ra chuyện giết người đoạt bảo.

Vật ly kỳ cổ quái trên người Lâm Dịch quả thực rất nhiều, lúc hắn mới vừa bái nhập tông môn, hoàn toàn không biết gì cả về tông môn thần bí này. Hắn không dám khinh thường, cho nên mới áp chế tu vi xuống còn Ngưng khí tầng năm, cho dù gặp nạn cũng có thể bạo phát ra rồi chạy trối chết.

Nhưng khi Lâm Dịch chân chính dung nhập vào trong Kỳ Sát tông này thì hắn đã biết, ở trong tông môn, hắn tuyệt đối có thể an tâm tu luyện, không cần cố kỵ quá nhiều. Hơn nữa mục tiêu của hắn chính là năm cái danh ngạch đệ tử hạch tâm, cần gì phải giấu diếm tu vi nữa chứ.

Bởi vậy, vì không quá mức kinh thế hãi tục cho nên trải qua thời gian hơn một năm giảm xóc, Lâm Dịch mới đưa tu vi chân chính của mình thả ra ngoài.

Nhưng mà Lâm Dịch vẫn không ngờ tới, hành động này của hắn lại tạo ra cho các tu sĩ chấn động lớn bao nhiêu.

- Tốt, tốt, tốt!

Quách trưởng lão liên tục nói ba chữ tốt, trong mắt không chút che giấu vẻ thưởng thức đối với Lâm Dịch, hắn lớn tiếng hỏi:

- Mộc Thanh, ba người các ngươi muốn tham gia khảo hạch nội môn sao?

Lâm Dịch gật đầu, cười nói:

- Đương nhiên.

Theo hai chữ Lâm Dịch này hạ xuống, khảo hạch nội môn năm nay nhất định sẽ không tầm thường như mọi năm.

Mã Quyền từ trong đám người chui ra, đi trước một bước, có chút kích động nói:

- Mộc sư đệ, ồ không, Mộc sư huynh, ta đã làm được, đạt tới Trúc Cơ kỳ rồi!

Lâm Dịch mỉm cười, nói:

- Chúc mừng.

Sau đó Mã Quyền nhìn về phía Hải Tinh, trong mắt lộ ra một tia xấu hổ, trầm ngâm một chút, nói:

- Hải Tinh sư huynh, Mã Quyền ta xin lỗi ngươi về chuyện một năm trước, ta nói lời xin lỗi với ngươi, xin ngươi tha thứ cho ta.

Hải Tinh vốn lớn lên từ nông thôn, tính tình chất phác. Lúc đầu thấy Mã Quyền, vốn Hải Tinh đã muốn ước chiến cùng hắn một phen, nhưng thấy dáng vẻ lúc này của hắn, trong lòng Hải Tinh đã có chút do dự.

Hải Tinh nhìn về phía Lâm Dịch, hắn muốn nghe ý kiến của sư phụ, nhưng Lâm Dịch lại coi như không thấy, hoàn toàn giao cho Hải Tinh tự mình xử lý.

Hải Tinh suy nghĩ một chút, nói:

- Mã sư huynh, xin lỗi thì không cần. Trong lúc đồng môn tỷ đấu, thắng bại cũng là chuyện bình thường, sau này nếu có cơ hội, chúng ta sẽ giao thủ lần nữa.

- Nhất định.

Mã Quyền gật đầu, chợt cười khổ nói:

- Với thiên phú của Hải Tinh sư huynh, có lẽ không bao lâu đã đủ để vượt qua ta. Được rồi, bây giờ ngươi là Trúc Cơ sơ kỳ đỉnh phong, tu vi đã cao hơn so với ta, không cần gọi ta là sư huynh của ta, gọi Mã Quyền hoặc là Mã sư đệ cũng được.

Hải Tinh vội vã khiêm nhường nói:

- Mã sư huynh không cần phải như vậy, ta nhỏ tuổi, gọi ngươi một tiếng sư huynh là chuyện cần phải làm.

Lâm Dịch thấy Hải Tinh lễ phép khiêm nhường như vậy, trong mắt cũng lộ ra một tia vui mừng.

Lúc Lâm Dịch mới ra động phủ, thần thức của Kim Đan kỳ có hơi đảo qua thì hắn đã có hiểu biết đại khái về thực lực của các đệ tử nội môn. Một trong số đó đã dẫn tới sự chú ý của hắn, người này có tu vi Trúc Cơ đại thành.

Lâm Dịch lặng lẽ nhìn vào hắn mấy lần.

Sau đó các tu sĩ đi theo Quách trưởng lão đi ra khỏi động phủ dưới chân Tiên Sơn, đi tới gần Luyện Tâm điện.

Lâm Dịch cường thế xuất quan, muốn tham gia khảo hạch nội môn, tin tức này nhanh chóng lan truyền ra, chỉ khoảng nửa khắc, trên Tiên Sơn linh khí vờn quanh có vài người hạ xuống, đều là người quen của hắn.

Một trong số đó là một nữ nhân mặc y phục màu hồng, thân pháp cực nhanh, hào hứng đi tới bên cạnh Hải Tinh, đúng là Minh Không.

Một năm không thấy, dường như Minh Không cũng đã lớn hơn rất nhiều, trổ mã rất tốt, ngũ quan vô cùng tinh xảo, mơ hồ có thể thấy được, sau khi lớn lên nhất định sẽ là một thiếu nữ tuyệt sắc.

Minh Không cười nói:

- Hải Tinh, ngươi cũng đã Trúc Cơ rồi.

- Đúng vậy, chúc mừng ngươi, nghe nói bây giờ ngươi là tu sĩ Kim Đan, còn chiếm được bí thuật truyền thừa của tông môn nữa.

Hải Tinh nhếch miệng, trong mắt cũng hiện lên vẻ mừng rỡ, so với lúc đầu gặp Minh Không còn tự nhiên hơn rất nhiều.

Cách đó không xa, một nữ tử mặc y phục màu vàng nhạt chậm rãi đi tới, lộ ra một cỗ khí chất phiêu dật xuất trần.

Lâm Dịch mỉm cười gật đầu ý chào hỏi với Tô Thất Thất, mà người sau cũng gật đầu đáp lại hắn.

Giữa hai người Lâm Dịch và Tô Thất Thất không cần trao đổi quá nhiều, thế nhưng lại đều biết tâm ý của đối phương, đây là một loại ăn ý như là tri kỷ vậy.

Mà trên đỉnh Tiên Sơn xa xa, hai người Lý Trấn Hải và Lăng Dược nhìn xuống dưới đám mây mù, dường như có thể thấy rõ một màn ở Luyện Tâm điện dưới chân núi.

- Không nghĩ tới Mộc Thanh này đã đột phá đến Trúc Cơ trung kỳ, ta dự đoán trước đó nhất định hắn đã che giấu tu vi.

Vẻ mặt Lý Trấn Hải rất âm trầm, chậm rãi nói.

Dường như trên mặt của Lăng Dược luôn treo nụ cười, hắn nhẹ giọng nói:

- Mặc kệ hắn, Trúc Cơ kỳ cũng không tạo ra được sóng to gió lớn gì cả, ta và ngươi trở tay thì cũng có thể cường thế trấn áp được hắn.

- Điều này cũng đúng, chỉ là ta lo lắng lần này Mông Dã không nhất định đã có thể ngăn cản được hắn.

Lý Trấn Hải híp mắt lại, bên trong hiện lên một tia lạnh lẽo.

Lăng Dược hừ nhẹ một tiếng, nói:

- Không sao, đến nội môn, cơ hội giáo huấn hắn sẽ lại càng nhiều!

Trong lòng Lâm Dịch khẽ động, tựa như có cảm giác, rất có thâm ý sâu sắc nhìn lên trên tầng đỉnh Tiên Sơn, sau đó lắc đầu cười khẽ, trong mắt lóe lên vẻ đùa cợt.
Bình Luận (0)
Comment