Bất Hủ Kiếm Thần

Chương 161

Loạn Tiễn Đả của La Phong nhìn như cường đại, hơn mười đạo quyền ảnh hay thay đổi phức tạp, khó tìm quỹ tích, nhưng Lâm Dịch từ thuở nhỏ đã lĩnh ngộ được Dịch Kiếm thuật. Cho nên hắn có thể khám phá ra hư thực ngay lập tức, tìm được quỹ tích của mỗi một đạo quyền ảnh, vì thế hắn mới trực tiếp lựa chọn liều mạng!

Mà kết quả liều mạng chính là, La Phong bị Lâm Dịch hoàn toàn áp chế!

Hơn mười đạo quyền ảnh, La Phong lui về phía sau hơn mười bước, mỗi một bước đạp xuống mặt đất cũng sẽ tạo ra một đám bụi mù ở trên Phù Không thạch.

Trải qua lần va chạm này, La Phong lại bị dồn đến ranh giới của Phù Không thạch.

Hai tay của La Phong không khống chế được mà run rẩy kịch liệt từng đợt, trải qua phen chiến đấu này hắn đã bị thua thiệt rất nhiều. Lần đầu tiên liều mạng, La Phong đã cảm giác nắm tay của mình như đánh vào vật chất cứng rắn nhất trên thế gian này, đau nhức khó nhịn.

La Phong cảm giác hình như nắm tay của Lâm Dịch không giống như máu thịt, thậm chí so với thần binh lợi khí gì đó còn cứng rắn hơn nhiều.

Nhưng La Phong lại ra vẻ không bận tâm, mạnh mẽ nhịn xuống, vội vã lui về phía sau, chuẩn bị điều tức một chút rồi lại tái chiến.

Ai ngờ Lâm Dịch lại trực tiếp nhanh chóng tới gần, La Phong rơi vào đường cùng cũng chỉ có thể bạo phát tuyệt kỹ Loạn Tiễn Đả áp đáy hòm. Hắn muốn trông cậy vào một chiêu này có thể tạm thời bức lui được đối phương. Mà lúc này La Phong cũng định thừa dịp cơ hội thở dốc này, mặc vào chiến giáp tổ truyền của hắn, sau đó lại tranh đấu cùng Lâm Dịch nữa.

Nhưng Lâm Dịch không cho hắn một cơ hội nào nữa.

Lâm Dịch vẫn không lui về phía sau nửa bước, trái lại còn dùng tư thái cường thế hơn nữa lựa chọn liều mạng cùng La Phong, từng quyền đụng vào nhau. La Phong cảm giác xương cốt đau đớn như muốn nứt ra. Hán chỉ có thể bằng vào bước chân lui về phía sau để giảm xóc cỗ lực lượng cường hãn này mà thôi.

Bất diệt kiếm thể, cận chiến vô địch, nhục thân vô song!

Trải qua phen va chạm này, Lâm Dịch vẫn chưa xuất thủ tiếp. Thế cục hôm nay đã rất sáng sủa, nếu như đánh tiếp nữa, La Phong chỉ có thể bị áp chế toàn diện, không có chút đường sống phản kháng nào nữa.

Lâm Dịch lẳng lặng nhìn La Phong, mỉm cười, nói:

- Còn muốn đánh nữa không?

- Đánh! Vì sao không đánh cơ chứ?

La Phong lớn tiếng nói, đối mặt với loại thế cục bị động này, hắn không có chút ý định khiếp đảm, lùi lại nào.

Lâm Dịch khẽ cười một tiếng, nói:

- Ta đã nhắc nhở qua ngươi, tốt nhất ngươi nên mặc chiến giáp của ngươi vào.

La Phong hít sâu một hơi, bàn tay kéo rách y phục trên người, lại ngửa mặt lên trời nổi giận gầm lên một tiếng.

Trên người của hắn xuất hiện từng cục giống như thép đổ, góc cạnh rõ ràng, theo tiếng gầm lên giận dữ của La Phong. Trên bề mặt thân thể tráng kiện mạnh mẽ rồi đột nhiên hiện lên một tầng ký hiệu rườm rà huyền diệu, từng đạo, từng đạo, không có quy luật chút nào đáng nói cả.

Sau đó một cỗ khí tức cổ xưa thê lương từ trong cơ thể của La Phong bạo phát ra ngoài, tầng ký hiệu huyền diệu kia bỗng nhiên sáng choang, một cỗ lực lượng rất mạnh đột nhiên dũng mãnh tràn vào trong thân thể của La Phong.

Cả người La Phong run rẩy, vang lên tiếng đùng đoàn. Toàn bộ thân thể lần nữa trở nên lớn thêm một phần, thân thể nhìn qua càng thêm mạnh mẽ. So với trước đó còn cường hãn hơn, cả người lộ ra một cỗ khí tức hung hãn, giống như một đầu hung thú viễn cổ, mang theo sát khí ngập trời.

Trải qua giao thủ vừa rồi, không ngờ thân thể của La Phong lại một lần nữa đột phá!

Mà trong quá trình này, Lâm Dịch không có thừa thắng xông lên, chỉ lẳng lặng chờ đợi, dường như không thèm để ý tới việc La Phong đột phá một chút nào cả.

Lý Trấn Hải nhịn không được cười ha hả, cất cao giọng nói:

- Thân thể của La sư đệ lần nữa đột phá, ta xem lần này Mộc Thanh sẽ đánh với hắn thế nào!

Đông Phương Dã khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn Lý Trấn Hải, trầm giọng nói:

- Mộc Thanh là một nhân tài, hơn nữa, chúng ta đều xem thường hắn. Thực lực mà hắn lộ ra ngày hôm nay còn chưa phải là toàn bộ.

- Cái gì? Điều đó không có khả năng!

Lý Trấn Hải không nhịn được lên tiếng nói.

Đông Phương Dã nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt sâu kín nhìn về phía thư sinh thanh tú đang ở trên Phù Không thạch, không biết trong lòng đang nghĩ cái gì.

La Phong ở trong chiến đấu có đột phá, tâm tình rất tốt, hắn cười khà khà nói với Lâm Dịch:

- Mộc Thanh, vì sao ngươi không thừa cơ hội này xuất thủ chứ?

- Không cần thiết.

Lâm Dịch thản nhiên nói.

La Phong lớn tiếng cười nói:

- Ngươi đã bỏ lỡ cơ hội duy nhất để đánh bại ta, ta sẽ không để cho ngươi có bất kỳ cơ hội phản kháng nào nữa!

Lời còn chưa dứt thì La Phong đã đột nhiên lấy ra một kiện chiến giáp màu đồng xanh từ trong túi trữ vật, sau đó trực tiếp khoác lên người, hai tay để lộ ra ở bên ngoài. Nắm tay được bao tay che lại. Ở trên hai vai của chiến giáp có hơi nhô ra phía ngoài, vạt áo kéo tới hai đầu gối, dưới chân là giày như của binh lính, lộ ra một cỗ khí thế hung hãn dũng mãnh.

Trong chớp mắt, La Phong đã mặc xong chiến giáp, hắn trầm giọng nói:

- Mộc Thanh, lúc này ta đã có sức chiến đấu đỉnh phong, thậm chí ta còn có lòng tin quyết đấu với Bất tử kim thân trong tứ đại Hoàng tộc! Ngươi sẽ không có một chút cơ hội nào nữa đâu!

Lâm Dịch hơi nhíu mày, nắm tay thật chặt, lại duỗi thẳng cánh tay ra, hướng về phía La Phong ở xa xa, ánh mắt lạnh lùng, nhẹ giọng nói:

- Ta sẽ dùng nắm đấm của ta nói cho ngươi biết, ngươi bây giờ, vẫn không được!

- Chiến!

Cơ hồ là cùng lúc, hai người hét lớn một tiếng, lần nữa đụng vào nhau.

- Phanh, phanh, phanh!

Bốn quyền của song phương vung vẩy đụng vào nhau, không có bất kỳ pháp thuật nào ba động, thuần túy là quyết đấu da thịt, đơn giản mà lại thô bạo.

Cánh tay, khửu tay, đầu gối, quyền, tất đều là lợi khí dùng để công kích, cận thân tranh phong là thứ hung hiểm nhất. Chỉ cần hơi lơ là thì sẽ bị đối thủ đánh một quyền vào người, trực tiếp bị đánh rách nội tạng. Kết quả trọng thương ngã gục cũng có thể xảy ra.

Trong chớp mắt hai người đã giao chiến được trên trăm chiêu.

Hai người giao thủ cực nhanh, trong quyền ảnh hỗn loạn khó phân biệt ra, chỉ có mấy người mới có thể nhìn thấy rõ tình hình giao thủ cụ thể trong đó. Quyền của La Phong không có một lần rơi vào trên người của Lâm Dịch, thậm chí mỗi khi La Phong lựa chọn đấu pháp lưỡng bại câu thương thì Lâm Dịch cũng luôn có thể xuất phát sau mà tới trước, dùng quyền của mình để chặn lại quyền của đối phương.

Đây là một loại linh giác và ý thức chiến đấu rất khó tưởng tượng ra được.

Mà trong khoảng thời gian này, quyền của Lâm Dịch đều rơi vào trên chiến giáp của La Phong, phát ra từng tiếng trầm muộn. Nhưng dường như La Phong không phát giác ra được, cả người như không có việc gì vậy, động tác trong tay không có chút dừng lại nào cả.

- Phanh!

Lại là một quyền liều mạng, hai người đều thối lui một bước.

La Phong cười gian, nói:

- Công kích của ngươi không công phá được phòng ngự từ chiến giáp của ta, chỉ cần tiêu hao nữa, ngươi sẽ không có cơ hội thắng đâu, nhận thua đi!

Các tu sĩ bên dưới nhìn như mê say, loại chiến đấu da thịt, cận thân chém giết này, trình độ đẹp mắt thậm chí còn lớn hơn dùng pháp thuật tranh phong, có vẻ càng thêm kích thích khẩn trương hơn nữa.

- Ài, đáng tiếc, không nghĩ tới thân thể của Mộc sư huynh lại mạnh như vậy, nếu như ban nãy nắm lấy cơ hội, thừa thắng truy kích thì tuyệt đối sẽ có thể đánh bại được La sư huynh!

- Đúng vậy, hôm nay thân thể của La sư huynh đã đột phá tiếp, hơn nữa cũng đã mặc vào chiến giáp, sức chiến đấu đã tăng lên không chỉ một bậc, Mộc sư huynh rất khó có thể thủ thắng được nữa.

- Nhìn tiếp đi, có thể Mộc sư huynh còn có đòn sát thủ chưa dùng nha.

Lâm Dịch phun nhẹ ra một ngụm trọc khí, củng cố tâm thần vững vàng một chút, hai mắt dần dần híp lại.

Mới vừa rồi hắn cũng không bộc phát ra sức chiến đấu mạnh nhất của Bất diệt kiếm thể, từ lúc giao thủ đến bây giờ, Lâm Dịch chỉ bằng vào cường độ của Bất diệt kiếm thể để tiến hành đối kháng với đối phương. Nhưng đã đủ để bất phân thắng bại cùng La Phong sau khi đã đột phá.

Không bạo phát toàn bộ sức chiến đấu, nguyên nhân không phải là sợ bộc lộ ra khí huyết màu lam. Nếu như không phải áp chế lực lượng khí huyết thì lực sát thương của Bất diệt kiếm thể tuyệt đối sẽ tăng lên một bậc thang lớn. Những kiếm khí sắc bén ẩn chứa ở bên trong cũng theo thân thể va chạm mà dũng mãnh tràn vào trong cơ thể của đối phương.

Cỗ lực lượng này, tin rằng dựa vào chiến giáp của La Phong cũng không đỡ được.

Lâm Dịch khẽ nhíu mày, nghĩ ngợi nói:

- Không bạo phát khí huyết lực thì khó có thể đánh vỡ được phòng ngự của hắn. May mà một năm qua ta ngày càng thuần thục đối với việc nắm Nhập vi đạo trong tay, cũng có một chút khởi sắc đối với việc vận dụng khí huyết.

Nghĩ đến đây, Lâm Dịch đã có dự định, hắn cười lạnh nói:

- Không phá được phòng ngự của ngươi? Ha ha, ngươi suy nghĩ nhiều rồi.

- Coi quyền của ta đây!

Lâm Dịch khẽ quát một tiếng, lấn người phóng về phía trước, xoay quyền đánh tới ngực của La Phong.

La Phong cười ha hả, trực tiếp mở rộng ngực, ra vẻ không phòng ngự, lại còn lớn tiếng nói:

- Ta cứ đứng ở chỗ này để cho ngươi đánh, ngươi còn có thể làm gì được ta chứ?

Lời còn chưa dứt, nắm tay của Lâm Dịch đã đánh trúng chiến giáp trên ngực của La Phong. Nhưng hầu như không ai phát hiện ra được, trong nháy mắt quyền và chiến giáp va chạm vào nhau, trên mặt ngoài của quyền có bắn ra một cỗ khí huyết màu lam, cỗ khí huyết lực này vô cùng mờ mịt, không thể nào tra xét kỹ được.

- Phanh!

La Phong bị một quyền của Lâm Dịch đánh trúng ngực, tiếng cười hơi ngừng lại.

- Ngao!

La Phong lớn tiếng gào một tiếng, sắc mặt đại biến, dường như là đột nhiên phải nhận đau đớn cực lớn vậy, tay che ngực trực tiếp bay ra ngoài.

Tình huống thay đổi thực sự quá đột nhiên, đám tu sĩ đang xem cuộc chiến ở phía dưới cũng không nhìn thấu được biến hóa ở trong đó, vẻ mặt còn đang vô cùng ngạc nhiên.

- Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?

- Ta cũng không rõ ràng lắm, làm sao La sư huynh đột nhiên lại bị một quyền của Mộc sư huynh đánh bay cơ chứ?

- Đúng vậy, phải là không phá được phòng ngự của La sư huynh mới đúng chứ, đây là tình huống gì chứ?

Vẻ mặt của các tu sĩ rất khó hiểu, nghị luận ầm ĩ.

Ở đây có mấy nghìn tên tu sĩ, chỉ có lác đác mấy người là có thể nhìn thấu biến hóa rất nhỏ trong này. Có thể nhìn thấy trên quyền của Lâm Dịch phát ra một cỗ khí huyết mịt mờ mà thôi.

La Phong bay ngược ở trên không trung, hai chân Lâm Dịch đạp lên trên Phù Không thạch, phát ra một tiếng vang rất lớn, kích thích một tần khói bụng, thân thể hóa thành một đạo lưu quang, xuất phát sau mà đến trước đuổi kịp đối phương.

La Phong vừa đứng vững gót chân thì quyền của Lâm Dịch cũng đã đập đến.

La Phong nào dám lơ là, trực tiếp vung quyền lên, nổi giận gầm lên một tiếng, va chạm với quyền của đối phương.

- Phanh!

Hai quyền va chạm, lại có một tiếng kêu đau của La Phong vang lên.

La Phong cảm giác được dường như một quyền này của đối phương có lực lượng lớn hơn quyền trước đó gấp đôi, hơn nữa bên trong có ẩn chứa một cỗ kiếm khí sắc bén, không gì không phá, chui vào trong nhục thể của mình, tạo thành lực phá hoại kinh người.

Nếu không phải có chiến giáp tổ truyền loại bỏ không ít phong mang của kiếm khí, La Phong không chút nghi ngờ, một quyền này của Lâm Dịch đã đủ để xé rách thân thể của hắn rồi!

Cỗ kiếm khí sắc bén kia trực tiếp dũng mãnh tràn vào trong cơ thể hắn, giăng khắp nơi, xé rách cơ thể, cắt vào kinh mạch, nếu không phải ký hiệu trên thân thể La Phong nhiều lần thoáng hiện, khí huyết lực hùng hậu thì cũng có thể bị quyền này đánh cho trọng thương nặng.

Mặc dù là như thế nhưng La Phong vẫn bị hai quyền này đánh cho hết hồn, cảm giác kiếm khí ngang dọc ở trong người tuyệt không dễ chịu, loại cảm giác cơ thể bị mạnh mẽ xé rách này không dễ chịu một chút nào.

Nhưng chiến đấu vẫn chưa xong!

Tay của Lâm Dịch liên tục vung vẩy, hai tay như mưa rơi rơi vào trên người của La Phong.

La Phong nào có loại ánh mắt nhìn thấu thực hư của Lâm Dịch cơ chứ, hắn chỉ có thể dựa vào phòng ngự để ngăn cản hơn nửa quyền ảnh, còn số ít còn lại vẫn rơi vào trên chiến giáp của hắn.

Trên chiến giáp tổ truyền cũng phát ra từng đợt tiếng kim loại ma sát.

Sắc mặt của La Phong có chút tái nhợt, khóe miệng cũng đã chảy ra một tia máu tươi, đối mặt với thế tấn công như giao long xuất hải, lôi đình vạn quân của Lâm Dịch, hắn không có một chút lực lượng phản kháng nào cả, thân thể liên tục lùi về phía sau.

Cảnh này nhìn như vô cùng buồn cười, một cự hán nhìn như thiên thần vậy mà lại bị một thư sinh thanh tú cao bằng hơn một nửa hắn đuổi theo đánh, mà hắn lại không có chút sức đánh trả nào cả.

Đông Phương Dã chậm rãi hít sâu một hơi, hai mắt lóe ra quang mang không rõ, trên mặt không vui không buồn, chỉ thở dài một tiếng, nói:

- La Phong đã thua!

Sau đó hắn cũng không quay đầu lại mà xoay người rời đi, để lại hai người Lý Trấn Hải và Lăng Dược đang ngạc nhiên đứng tại chỗ, đang không biết làm sao.
Bình Luận (0)
Comment