Bất Hủ Kiếm Thần

Chương 163

Lâm Dịch nói một câu nhẹ bẫng, thế nhưng lại nhấc lên một tầng sóng lớn ở trong lòng các tu sĩ, bọn họ biết, đại bỉ tông môn năm nay nhất định sẽ lại có một phen long tranh hổ đấu, chém giết thê thảm.

Lý Trấn Hải âm thầm nắm tay, lạnh giọng nói:

- Tiểu tử này thật là phách lối!

Lăng Dược âm trầm cười nói:

- Hà tất phải tức giận cơ chứ, trên đại bỉ tông môn sẽ phế hắn! Ta không tin, trong nửa năm hắn có thể từ Trúc Cơ kỳ tu luyện tới Kim Đan, từ xưa đến nay, mặc dù là chúng thần Thiên Giới cũng không có được tốc độ này nha!

- Không sai, đến lúc đó ta sẽ để cho hắn kiến thức cái gì gọi là chênh lệch giữa Kim Đan và Trúc Cơ!

Lý Trấn Hải hừ lạnh một tiếng.

Lâm Dịch trở về trong đám tu sĩ lại nhìn thấy mấy người trong đệ tử nội môn ôm quyền với hắn, trong mắt lộ ra một tia thân mật, dù sao hôm nay địa vị của Lâm Dịch trong hàng đệ tử đã không thể so với trước đó nữa, thuộc về đệ tử top mười trong nội môn nha.

Lâm Dịch cũng mỉm cười với bọn họ.

Trong này có một tu sĩ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Dịch, không chút che giấu địch ý của mình, Lâm Dịch liếc mắt nhìn hắn, nhìn thấy thân thể của người này gầy gò, khuôn mặt có vài phần tương tự với Lăng Dược.

Lâm Dịch nhớ tới Tô Thất Thất đã từng nói với hắn, trong mười đại đệ tử nội môn có một tu sĩ tên là Lăng Phong, là đệ đệ của Lăng Dược, có người nói thân pháp của hắn cực nhanh, cước pháp sắc bén.

Nếu đã xé rách da mặt với Lý Trấn Hải, Lăng Dược phe phái Đông Phương thì Lâm Dịch cũng không có hứng thú để ý tới người này. Hắn trực tiếp trở lại bên người Hải Tinh, vẻ mặt như thường.

Mà lúc này, dưới sự thúc giục của Quách trưởng lão, chín đệ tử ngoại môn còn lại cũng lần lượt leo lên bốn cái Phù Không thạch, mỗi người đều đấu pháp tranh phong với đệ tử nội môn mà mình đã chọn.

So sánh với chiến đấu trước đó của Lâm Dịch và La Phong, chín trận chiến còn lại có vẻ ảm đạm hơn không ít, cũng không có điểm sáng gì đáng nói, chỉ có Hải Tinh và Vương Kỳ dùng Hóa Hình thuật, trong lúc nhất thời đã làm cho mọi người kinh diễm, làm cho các tu sĩ kinh ngạc một phen nho nhỏ.

Có Lâm Dịch để lộ ra uy lực của Thiên đạo biến hóa lúc trước, Hóa Hình thuật của Hải Tinh và Vương Kỳ lại thua kém hơn rất nhiều, nhưng vận dụng biến hóa nặng hơn đối với Nhập vi đạo vẫn mạnh hơn đông đảo tu sĩ ở đây.

Ở lối vào tông môn, trên tảng đá.

Lão giả nhỏ gầy và lão nhân lôi thôi quan sát toàn bộ quá trình, quan sát chiến đấu giữa Lâm Dịch và La Phong, trong lòng cũng vô cùng chấn động.

Nửa ngày sau, trong ánh mắt của lão giả nhỏ gầy lộ ra một tia cổ quái, cười gian nói:

- Đứa trẻ này thật là có ý tứ, tuy rằng khí huyết màu lam kia rất mịt mờ, nhưng không thể gạt được mắt của chúng ta. Loại thể chất này trước đây chưa từng gặp, không biết có lai lịch ra sao.

Lão nhân lôi thôi cũng lắc đầu, hiện lên vẻ không hiểu, lắc đầu nói:

- Ta cũng chưa từng nghe nói qua về thể chất có khí huyết màu lam. Thế nhưng trong lòng ta và ngươi đều biết, huyết mạch của La Phong này vốn cũng không tầm thường, địa vị cực lớn. Nếu như hắn mặc vào chiến giáp tổ truyền đã đủ để liều mạng cùng Bất tử kim thân Hoàng tộc. Nhưng mà không ngờ Mộc Thanh này từ lúc giao thủ đến cuối cùng lại có thể hoàn toàn áp chế được hắn. Cường thế đánh bại La Phong, nếu nói là thể chất của Mộc Thanh không phải là đứng đầu thì lão nhân ta cũng không tin.

Lão giả nhỏ gầy cau mày nói:

- Nhưng mà những thể chất nghịch thiên kia đã được truyền thừa từ thái cổ rất lâu rồi. Cũng đã danh chấn Hồng Hoang từ lâu, mặc dù là một chút thể chất rất thưa thớt, dựa vào kiến thức của chúng ta cũng có thể phân biệt ra được. Chỉ là loại khí huyết màu lam này, quả thực chưa từng nghe qua. Dựa theo sức chiến đấu thân thể của hắn hoàn toàn có thể nghiền ép Bất tử kim thân cùng giai nha.

Dừng một chút, lão giả nhỏ gầy lần nữa cảm thán nói:

- Nghiền ép Bất tử kim thân nha, quả thực khó có thể tưởng tượng ra được! Ta càng có lòng tin đối với đứa trẻ này hơn, loại thể chất này quả thực chính là vì truyền thừa bí thuật của ta mà xuất hiện nha.

- Đi đi, ngươi tránh sang một bên đi.

Lão nhân lôi thôi giật giật môi, ra vẻ ghét bỏ nói:

- Thứ này phải có thứ tự đến trước và sau, bí thuật của ta hắn còn không chưa học, ngươi gấp làm gì cơ chứ.

Lão giả nhỏ gầy cười lạnh nói:

- Thì sao chứ? Quy củ của ngươi nhiều như vậy, học bí thuật mà còn phải thông qua thí luyện Luyện Tâm điện gì gì đó, lại phải trở thành đệ tử hạch tâm, ngươi không chê phiền phức. Thế nhưng ta nhìn cũng thấy phiền. Quy củ của ta ít hơn, sao không học của ta trước chứ?

Lão nhân lôi thôi tức giận đến nức giơ chân, lớn tiếng nói:

- Lão đầu, ngươi bớt nói lời châm chọc đi. Bí thuật của ta ngươi cũng biết rất rõ, nếu như không thông qua thí luyện Luyện Tâm điện, một khi xảy ra vấn đề, ngươi dám chịu trách nhiệm sao? Nhận được truyền thừa bí thuật, sau này trở thành một sát thần không có ý thức, ngươi đi làm thịt hắn sao? Ta cũng không muốn đứa trẻ này xảy ra sai sót gì đó, hắn là hi vọng cuối cùng của chúng ta đó.

- Được rồi, ta biết điểm này. Không phải hắn có thể thông qua thí luyện sao, có Tử Vi tinh thuật bảo hộ nguyên thần, ngươi sợ cái lông nha, không thể đi đường rẽ được sao?

Lão giả nhỏ gầy bĩu môi.

Lão nhân lôi thôi hừ nhẹ một tiếng, nói:

- Vậy cũng phải đợi để nhìn một chút xem đã, nửa năm sau chính là đại bỉ tông môn, ta thấy tiểu tử này không dùng toàn bộ thực lực, đến lúc đó hắn muốn trở thành đệ tử hạch tâm, nhất định sẽ phải toàn lực ứng phó, chúng ta lại nhìn thêm một chút cũng không muộn.

Lão giả nhỏ gầy cũng khẽ ồ một tiếng, nói:

- Ngươi khoan hãy nói tiếp, quả thực đứa trẻ này không dùng toàn lực, nhìn dáng vẻ của hắn sợ rằng cũng có lĩnh ngộ thâm hậu đối với kiếm đạo, pháp thuật chỉ dùng một cái Hóa Hình thuật, không dùng bất kỳ thủ đoạn đặc biệt nào cả. Hơn nữa, ngươi có cảm giác được hay không, đứa trẻ này luôn ẩn giấu tu vi, ẩn dấu thủ đoạn.

Lão nhân lôi thôi gật đầu, nói:

- Ta đã sớm cảm giác được, có lẽ là người kia dặn hắn. Không nói đâu xa, chỉ riêng Tử Vi tinh thuật này một khi bị người có ý chí nhìn thấy, chỉ sợ sẽ dẫn tới họa sát thân.

Lão giả nhỏ gầy ra bộ cảm thán một tiếng, lại nói:

- Ài, còn phải chờ tới nửa năm sau nữa. Ta đã có chút nóng lòng muốn truyền bí thuật cho hắn, thân thể của hắn cộng thêm bí thuật của ta, có lẽ chắc chắn sẽ bộc phát ra sức chiến đấu mạnh nhất. Khi đó... Khà khà.

- Khi đó, hắn cũng là đại biểu của tông môn ta đi tham gia trăm tộc đại chiến, hừ hừ.

Lão nhân lôi thôi chế nhạo nói.

Lão giả nhỏ gầy dựng lông mày trừng mắt, lớn tiếng nói:

- Lão già nhà ngươi tại sao lại vô sỉ như vậy chứ? Khi đó hắn cũng đã học được bí thuật của ta, dựa cái gì mà đại biểu cho tông môn ngươi chứ? Không được, không được, tuyệt đối không được!

Ánh mắt của lão nhân lôi thôi xoay chuyển, ho nhẹ một tiếng, nói:

- Cái này sau này chúng ta lại thương lượng tiếp đi, bây giờ nghiên cứu chuyện tông môn xuất sơn thì thích hợp hơn. Tiểu tử này đã trở thành đệ tử nội môn, hơn nữa còn nhảy lên một trong thập đại đệ tử nội môn, chuyện này cũng nằm ngoài dự liệu của ta.

- Tông môn xuất sơn có gì để nghiên cứu cơ chứ, đi ra bên ngoài tìm một chỗ bằng phẳng dựng kiến trúc mà thôi, dựa vào thủ đoạn của chúng ta, không phải trong một đêm là có thể hoàn thành được hay sao?

Lão giả nhỏ gầy không để ý tới mà phất tay một cái.

Lão nhân lôi thôi nhíu nhíu mày, nói:

- Ngươi đừng quên, xung quanh chỗ địa giới này cũng không chỉ có hai tông môn như chúng ta mà còn có Đan Hà Phái, Âm Quỷ Tông và Thanh Vũ Cốc. Bọn họ chưa hẳn đã đồng ý hai tông môn chúng ta tồn tại ở chỗ này.

- Sợ gì, có đại tu sĩ đến thì cứ để Hoắc Sâm, Cao Thông Huyền đi đánh bọn hắn. Nếu tính nội tình, những tông môn nhị lưu này cũng xứng giao thủ cùng chúng ta hay sao? Hừ hừ, tứ đại Hoàng tộc và ba đại tông môn đến còn không sai biệt lắm nha.

Lão giả nhỏ gầy hừ nhẹ một tiếng.

Lão nhân lôi thôi lắc đầu nói:

- Đừng nói mạnh miệng, trong hồng hoang này, đại năng mai danh ẩn tích chưa hẳn đã không có, đến lúc đó xuất hiện vài lão quái đã đủ khiến cho hai chúng ta phiền phức rồi.

- Hợp Thể mà phải sợ sao, nhiều năm không động thủ rồi, quả thực ta đang ngứa tay nha.

Lão giả nhỏ gầy không ngừng xoa xoa tay, nóng lòng muốn thử, trong ánh mắt hiện lên vẻ hưng phấn.

Dừng một chút, dường như lão giả nhỏ gầy nghĩ tới điều gì đó mà trong ánh mắt lộ ra một tia ngưng trọng, thấp giọng nói:

- Ngươi nói xem, những tồn tại đứng đầu Hồng Hoang kia đã đi đâu rồi?

Lão nhân lôi thôi nháy mắt với hắn một cái, dường như vô cùng kiêng kỵ đối với đề tài này, hắn chỉ nhẹ giọng nói:

- Tất cả đều là truyền thuyết, không quá chính xác.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên trở nên trầm mặc, toàn bộ không gian chỉ còn lại tiếng gió nhẹ lướt qua bụi cỏ phát ra tiếng xào xạc...

Trong chớp mắt, thân thể của hai người đều biến mất tại chỗ, dường như đã trốn vào trong hư không nào đó.
Bình Luận (0)
Comment