Bất Hủ Kiếm Thần

Chương 177

Lâm Dịch nhìn chung quanh, trầm ngâm một hồi, trầm giọng nói:

- Mộc cô nương, ta thấy nơi đây coi như đã yên tĩnh, không bằng ngươi ở chỗ này an tâm dưỡng thương, ta sẽ ra ngoài tra xét một phen, bày một chút trận pháp, để phòng ngừa vạn nhất.

Lâm Dịch nói xong cũng không đợi Mộc Tiểu Yêu đáp lại, giữa lúc hắn sinh lòng nghi hoặc thì lại đột nhiên cảm giác bên tai nóng lên, khí nóng thổi tới, làm cho hắn cảm thấy lỗ tai nhột khó chịu.

Là Mộc Tiểu Yêu nhẹ nhàng thổi một cái ở bên tai của Lâm Dịch.

Lâm Dịch bị nàng làm cho mặt đỏ tới mang tai, tim đập rộn lên, nghĩ ngợi nói:

- Tại sao Tiểu Yêu Tinh lại thích làm như thế chứ?

- Con mọt sách, ngươi thả ta xuống đi, ngươi tự đi đi.

Lúc Lâm Dịch đang miên mang suy nghĩ thì lại đột nhiên nghe thấy Mộc Tiểu Yêu ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng nói một câu, thanh âm rất thấp, khí tức suy yếu.

Trong lòng Lâm Dịch trầm xuống, run giọng hỏi:

- Ngươi, ngươi làm sao vậy?

- Ta sắp không được....

Mộc Tiểu Yêu nhẹ giọng nói.

Trong nháy mắt trong đầu của Lâm Dịch nổ vang một tiếng, đôi môi run rẩy, trước mắt trở nên tối đen, hầu như muốn té xỉu.

Hắn vội vàng đỡ Tiểu Yêu Tinh từ trên lưng xuống, nhẹ nhàng đặt lên trên mặt đất, chỉ thấy hai mắt của Tiểu Yêu Tinh vô thần, khí tức mong manh, khí tức sinh mệnh trên người đang không ngừng giảm thiểu.

Con ngươi của Lâm Dịch trợn to, luống cuống tay chân rót từng cỗ sinh khí vào trong cơ thể của Tiểu Yêu Tinh, sau đó lại rung giọng nói:

- Tại sao lại có thể như vậy, tại sao lại có thể như vậy... Không phải vừa mới rồi còn rất tốt sao...

Trong mắt của Mộc Tiểu Yêu hiện lên vẻ ảm đạm, thở dài một tiếng, nói:

- Kim Đan dị tượng của tên tu sĩ Kim Đan kia quá mức cường đại, mới vừa rồi ta không cẩn thận bị hắn đụng một cái, có thể kiên trì đến bây giờ đã là vạn hạnh. Hiện giờ ta có thể cảm giác được sinh mạng của ta đang trôi đi, ài, rốt cuộc ta vẫn phải chết.

- Sẽ không, sẽ không!

Lâm Dịch liên tục lắc đầu, lớn tiếng nói:

- Ngươi sẽ không chết, sao ngươi lại chết được chứ?

Lâm Dịch cố nén bi thống trong lòng, lấy ra túi trữ vật, dốc hết đồ đạc trong túi trữ vật ra, thô bạo lật tới lật lui, một lát sau hắn lấy ra một lọ đan dược, tản ra sinh cơ nhè nhẹ.

Lâm Dịch run rẩy mở nắp bình ra, trong lúc hoảng loạn không nắm chặt được bình đan dược, làm cho nó rơi xuống trên mặt đất.

Lâm Dịch hít sâu một hơi, nhặt bình đan dược lên, đổ toàn bộ đan dược trong bình ra, đưa tới trước mặt của Tiểu Yêu Tinh, nói:

- Mau, mau, ngươi ăn đi.

Sau đó hắn không nói gì nữa, cứ mạnh mẽ nhét đan dược vào trong miệng của Tiểu Yêu Tinh.

Đan dược vừa vào miệng thì đã bị Mộc Tiểu Yêu phun ra.

Mộc Tiểu Yêu gian nan nở nụ cười một chút, thấp giọng nói:

- Ai cũng sẽ phải chết, ta cũng giống như vậy. Không ai biết rõ hơn ta, ngươi đi đi, không cần phải để ý tới ta.

Lâm Dịch mím môi, im lặng không lên tiếng, vành mắt đỏ bừng, hắn chỉ cúi đầu tìm đan dược có thể cứu mạng, lại thấp giọng nói:

- Ngươi sẽ không chết, tin tưởng ta, nhất định ta có thể cứu được ngươi!

Mộc Tiểu Yêu nhìn dáng vẻ của Lâm Dịch, trong mắt lóe lên một tia nhu tình, nói:

- Đừng tìm nữa, ta chết cũng tốt, thế gian này đã không còn ai quan tâm tới ta, tốt với ta nữa.

Cả người Lâm Dịch cứng đờ, động tác dừng lại, hai hàng nước mắt bỗng nhiên lăn dài trên má, lòng như đao cắt.

Lâm Dịch cúi thấp đầu, dùng ống tay áo để lau nước mắt của mình.

Lâm Dịch cố nén bi thống, mạnh mẽ cười nói:

- Tiểu Yêu Tinh, ngươi đừng có suy nghĩ lung tung.

Mộc Tiểu Yêu nghe thấy Lâm Dịch gọi một tiếng Tiểu Yêu Tinh, trong mắt lóe lên một tia vui vẻ rất nhỏ không thể xem xét.

Lâm Dịch kéo bàn tay nhỏ của Mộc Tiểu Yêu, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng sinh cơ trong cơ thể nàng đang trôi qua từng chút từng chút một, hôm nay đã không còn lại quá nhiều.

Ánh mắt của Mộc Tiểu Yêu ngày càng ảm đạm, khí tức ngày càng yếu ớt.

Nhìn dáng vẻ của Tiểu Yêu Tinh, tim của Lâm Dịch quặn đau từng đợt, đau đớn như chưa bao giờ có, trong đầu chỉ còn lại có một mảnh trống không.

Mộc Tiểu Yêu nhẹ giọng nói:

- Ngươi đừng tìm nữa, hãy nghe ta nói đi.

Hai mắt của Mộc Tiểu Yêu vô thần nhìn hư không, thấp giọng nói:

- Có thể ngươi nói đúng, ngốc tử đã chết. Ài, vốn trên đời này còn có ngốc tử thật lòng đối tốt với ta, nhưng mà...

Lâm Dịch quỳ gối ở trước mặt của của Tiểu Yêu Tinh, hai tay nắm chặt, cắn chặt hàm răng, hầu như đã cắn nát, khóe miệng có một tia máu chảy ra.

Mộc Tiểu Yêu nghĩ tới ngốc tử, trong mắt nổi lên một tia thần thái, nhẹ giọng nói:

- Như vậy cũng rất tốt, chết là ta có thể đi tìm ngốc tử. Hắn ngốc hồ hồ như vậy, ở một mình nhất định sẽ bị bắt nạt, có ta đi cùng hắn, hắn cũng sẽ không cô độc nữa.

Lâm Dịch nghe Mộc Tiểu Yêu tự lẩm bẩm, dường như có chút dại ra, chỉ là hắn vẫn im lặng...

Rốt cục, Lâm Dịch cũng không khống chế được tâm tình nữa, nước mắt rơi như suối, không để ý tới nó mà hô lớn:

- Tiểu Yêu Tinh, Tiểu Yêu Tinh, ta chính là ngốc tử, ta chính là ngốc tử của ngươi đây! Ta van cầu ngươi không nên chết!

- Ngươi đừng có gạt ta, ngươi sao lại là ngốc tử được chứ. Tuy rằng ngốc tử đần độn, nhưng so với ngươi còn mạnh hơn gấp trăm lần.

Mộc Tiểu Yêu yếu đuối nở nụ cười.

Lâm Dịch đã khóc cực kỳ bi thương từ lâu, hắn lập tức kéo mặt nạ ném xuống đất, nắm hai vai của Mộc Tiểu Yêu thật chặt, bi thống nói:

- Tiểu Yêu Tinh, ngươi nhìn ta một chút xem, ta chính là ngốc tử, ta không chết, ngươi cũng không được chết! Không phải là không có người đối tốt với ngươi, có ta ở đây, có ta sẽ đối tốt với ngươi!

Thân thể mềm mại của Mộc Tiểu Yêu run rẩy, cho dù nàng đã đoán được Lâm Dịch chính là ngốc tử từ lâu, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc này, trong lòng nàng vẫn không khỏi động tình, run giọng nói:

- Ngốc tử, thật sự là ngươi sao?

- Là ta... Tiểu Yêu Tinh, ta xin lỗi ngươi, vì ta mà ngươi chịu nhiều đau khổ như vậy. Ngươi... Không được chết!

Trong lúc nhất thời Lâm Dịch khóc không thành tiếng.

Mộc Tiểu Yêu thấy Lâm Dịch khóc thương tâm tới gần chết, trong mắt lóe lên vẻ không kiên nhẫn, lại thấp giọng nói:

- Vậy ngươi nói cho ta biết, vì sao ngươi lại ra vẻ không biết ta?

- Ta... Ta... Ài...

Lâm Dịch muốn nói lại thôi, hóa thành một tiếng thở dài, chuyện của hắn và Vũ Tình làm sao có thể nói cho Tiểu Yêu Tinh nghe được chứ, sẽ khiến cho nàng thương tâm.

Mộc Tiểu Yêu thấy hắn ra vẻ khó dễ, nàng hừ nhẹ một tiếng, nói:

- Vậy ngươi nói một chút xem, cái tên Mộc Thanh của ngươi không phải là trong lòng nhớ tới ta sao?

Lúc này trong đầu của Lâm Dịch hỗn loạn, không có để ý tới ngữ khí của Tiểu Yêu Tinh đã thay đổi.

Cái tên Mộc Thanh này vốn là vì kỷ niệm Vũ Tình, lúc này Tiểu Yêu Tinh nói như vậy, sao Lâm Dịch có thể nhẫn tâm nói thật, làm cho nàng tổn thương cơ chứ?

Lâm Dịch chịu đựng bi thống, gật đầu nói:

- Đúng thế, là vì ngươi cho nên mới gọi là Mộc Thanh.

trong mắt của Mộc Tiểu Yêu nổi lên sương mù, hiện lên một tầng hơi nước, cũng nhẹ nhàng tháo khăn che mặt xuống, để lộ ra một tấm dung nhan rung động lòng người, chỉ là trên mặt có một dấu vết nho nhỏ, làm cho dung nhan đẹp đẽ mất đi không ít màu sắc.

Lâm Dịch kinh ngạc nhìn dung nhan mà hắn ngày nhớ đêm mong, trong lúc nhất thời quên cả hít thở.

Lâm Dịch bi thống như vậy, Mộc Tiểu Yêu nhìn thấy ở trong mắt, lúc này nghe thấy câu nói sau cùng của Mộc Thanh, nàng đã không thể nhẫn tâm tiếp tục lừa gạt được hắn nữa. Trong lòng động tình, to gan đi tới gần hắn, giống như chuồn chuồn lướt nước hôn lên môi của Lâm Dịch.

Sắc mặt của Mộc Tiểu Yêu đỏ bừng, khẽ gắt một tiếng, nói:

- Quả nhiên là ngốc tử, ban nãy người ta lừa gạt ngươi đó.

Vốn Lâm Dịch bị cái hôn bất thình lình làm cho thất hồn lạc phách, chân tay luống cuống, nhưng nghe thấy câu nói phía sau của Mộc Tiểu Yêu, hắn không khỏi sửng sốt một chút, si ngốc hỏi:

- Cái gì gạt ta?

- Là người ta không chết, dị tượng nát kia làm sao có thể đả thương được ta chứ, hì hì.

Mộc Tiểu Yêu che miệng cười, sau đó dường như nghĩ rất không thích hợp, cho nên quyệt miệng nói:

- Ta, cũng không phải ta cố ý, ai bảo ngươi ra vẻ không quen biết ta, còn nói cái gì mà ngươi chết, không để cho ta tìm ngươi các loại, làm cho ta thương tâm. Ta, ta muốn hù dọa ngươi một chút, ép ngươi dùng thân phận thật đứng trước mặt ta.

Lâm Dịch vội vã nắm tay của Mộc Tiểu Yêu, lúc này đâu thể cảm nhận được một tia tử khí nào nữa chứ, trong thân thể người sau tràn ngập sinh cơ bừng bừng, không có một chút dấu hiệu trọng thương mất mạng gì cả.

Lâm Dịch khẽ thở phào nhẹ nhõm, vô lực ngồi xuống dưới đất, tức giận tới mức hổn hển, mồ hôi lạnh trên trán dần dần nhỏ xuống khuôn mặt, nhìn qua chật vật không chịu nổi.

Mộc Tiểu Yêu thấy bộ dáng này của hắn, trong lòng không đành lòng, lại có một tia hổ thẹn, nàng đi tới gần Lâm Dịch, nhẹ giọng nói:

- Ngốc tử, ngươi tức giận rồi sao?

Lâm Dịch lắc đầu, im lặng không lên tiếng.

Mộc Tiểu Yêu suy nghĩ, lôi kéo tay của Lâm Dịch, gắt giọng nói:

- Ngốc tử, ngươi không nên tức giận có được không.

Lâm Dịch khen ngợi nàng một câu:

- Ta không có tức giận, hiện giờ ta rất hài lòng và vui mừng.

- Ồ? Vì sao?

Lần này đến phiên Mộc Tiểu Yêu nghi hoặc, trong mắt lộ ra vẻ khó hiểu.

Lâm Dịch nhìn hai mắt của Mộc Tiểu Yêu, ôn nhu nói:

- Bởi vì ta biết tất cả mọi chuyện chỉ là sợ bóng sợ gió, không có gì khiến cho ta vui mừng hơn chuyện này.

Mộc Tiểu Yêu nghe thấy vậy cảm động không thôi, sắc mặt đỏ bừng, khẽ gắt nói:

- Ngươi thật biết ăn nói.

Lâm Dịch ôm lấy thân thể mềm mại của Tiểu Yêu Tinh, nhìn hai tròng mắt nhu tình như nước của người sau, nhẹ giọng nói:

- Tiểu Yêu Tinh, ngươi phải đồng ý với ta, sau này không được giả chết có được không, ta, ta, trong lòng ta rất khó chịu.

Câu nói sau cùng, vốn Lâm Dịch muốn nói hết lời yêu thương với Tiểu Yêu Tinh, thế nhưng lời đến khóe miệng, hắn lại thay đổi.

Mộc Tiểu Yêu tâm tư linh mẫn, cảm nhận được giọng của Lâm Dịch biến hóa, trong lòng nàng cười thầm:

- Không có can đảm.

Nhưng Mộc Tiểu Yêu vẫn cảm động, thấp giọng nói:

- Ta đồng ý với ngươi, nhưng mà ngươi cũng phải nghe theo ta một việc.

Lâm Dịch quả quyết nói:

- Đừng nói một chuyện, cho dù là mười chuyện trăm chuyện ta đều theo ý của ngươi.

- Bất kể như thế nào, bất kể chuyện gì xảy ra, sau này ngươi cũng không được làm ra vẻ không biết ta, có được không?

Trong ánh mắt của Mộc Tiểu Yêu lộ ra nhu tình nhè nhẹ, đôi mắt to long lanh tràn ngập vẻ yêu thương.

Lâm Dịch nặng nề gật đầu, nói:

- Được!

Sau đó hai người nhìn nhau cười, một tia hiềm khích không hài lòng trước đó tiêu tan thành mây khói, việc này vừa qua, hai người lại trở lại như lúc ban đầu, thậm chí cảm tình của bọn họ đối với đối phương lại còn mạnh mẽ hơn nữa.

Lâm Dịch đột nhiên chú ý tới một tia rất nhạt ở trên mặt Mộc Tiểu Yêu, hắn không khỏi biến sắc, chậm rãi vươn tay ra, nhẹ nhàng xoa vào cái vết này, trong ánh mắt hiện lên vẻ bất nhẫn, nhẹ giọng nói:

- Tiểu Yêu Tinh, vết này là như thế nào đây?

Mộc Tiểu Yêu vươn tay, nắm tay của Lâm Dịch thật chạy, kề sát bàn tay của hắn lên trên gò má của chính mình, cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay của đối phương, nàng cúi đầu nói:

- Ở trong Thần ma chi địa ta nghĩ ngươi đã chết, trong lòng đau khổ, nghĩ tới việc ngươi chết, gương mặt này của ta có giữ lại cũng không có tác dụng gì cả, không bằng bỏ đi thì hơn.

Bàn tay của Lâm Dịch run lên nhè nhẹ, nước mắt lần nữa không thể ức chế được mà lăn xuống.

Trong mắt của Mộc Tiểu Yêu mang theo một tia nhu tình, nhẹ giọng nói:

- Sau đó lại nghe nói ngươi không chết, vết này ta cũng không xóa đi, như vậy lúc nào ta cũng có thể nhớ kỹ ngươi, nghĩ tới ngươi. Nghĩ tới có một ngày, khi chúng ta gặp lại, ta sẽ lại vì ngươi mà khôi phục dung nhan.

Lâm Dịch không thể kiềm chết được, hai tay nâng gương mặt của Tiểu Yêu Tinh lên, hướng về phía đôi môi anh đào màu hồng, hôn xuống thật sâu.

Mộc Tiểu Yêu cũng rất động tình, thân mật đáp lại hắn.

Nước mắt nóng bỏng của Lâm Dịch nhỏ xuống dung nhan đẹp đẽ của Tiểu Yêu Tinh...
Bình Luận (0)
Comment