Bất Hủ Kiếm Thần

Chương 30

Sau khi chém giết ở thung lũng Liệt Thiên một chặp, trong Thần ma chi địa này không còn người nào dám đến gây sự với Lâm Dịch nữa. Đại đa số tu sĩ thấy hắn cũng chạy ra thật xa.

Các tu sĩ đều hiểu rõ, tu sĩ gọi là A Ngốc này chỉ còn cách cái chết chân chính không xa, hôm nay trọng tâm của Công Tôn Hoàng tộc đặt ở trên thần vật Thái cổ. Chưa có thời gian đi quan tâm tới hắn, nhưng nếu đã xảy ra chuyện này. Mặc cho ngươi chạy trốn tới chân trời góc biển thì cũng không tránh khỏi được Công Tôn Hoàng tộc truy sát.

Hồng hoang đại lục, tứ đại Hoàng Tộc có huyết mạch truyền thừa cổ xưa mà cao quý, nội tình hùng hậu, không phải là thế lực mà tông môn phổ thông có khả năng chống lại được.

Đa số tu sĩ cho rằng, người mà Lâm Dịch giết chết cũng chỉ là tu sĩ bình thường trong Công Tôn Hoàng tộc, huyết mạch Bất tử kim thân khá loãng, cũng không thể đại biểu cho việc hắn thật sự có thể tranh phong cùng Bất tử kim thân.

Thần ma chi địa, ngày thứ mười tám.

Sáng sớm, không có ánh rạng đông, chỉ có sự âm u và lạnh lẽo vô tận.

Lâm Dịch đi về phía trước, đã tới gần Thần Vẫn Hà, gió lạnh thổi qua, đưa tới mùi máu tanh nồng đậm.

Đột nhiên, một đạo thanh âm dễ nghe mà thanh thúy của nữ tử vang lên bên tai của Lâm Dịch.

- Này, ngốc tử đeo kiếm kia, ngươi muốn đi đâu vậy?

Thanh âm này cách rất gần, trong lòng Lâm Dịch cả kinh, ngẩng đầu nhìn lại. Trên cành cây của một gốc cây cổ thụ che trời, một nữ tử mặc trường sam đang ngồi ở trên một nhánh cây, trên mặt khăn đeo che mặt, che khuất dung mạo của nàng. Trên cổ tay có một chuỗi chuông bạc, hai cái đùi đẹp thon dài lúc ẩn lúc hiện ở dưới chạc cây. Nhìn qua rất là nhàn nhã thoải mái, lại có vẻ nghịch ngợm.

Nghe thanh âm giòn tan như chuông bạc, dễ nghe êm tai của nữ tử này, chắc hẳn là một thiếu nữ tuổi còn trẻ.

Lâm Dịch âm thầm kinh hãi, nữ tử này có lai lịch gì, không ngờ tới gần mà hắn lại không hề phát hiện ra được.

Nghĩ đến đây, trong hai mắt của Lâm Dịch hiện lên vẻ đề phòng, trầm giọng nói:

- Cô nương đang nói chuyện với ta sao?

Ban nãy trong lòng Lâm Dịch hoảng loạn, cho nên không có nghe rõ nữ tử này hỏi gì.

Thiếu nữ áo xanh bật cười, dịu dàng nói:

- Quả nhiên là ngốc tử, nơi này chỉ có hai người chúng ta. Ta không nói chuyện với ngươi thì nói chuyện với ai đây?

- Hai mắt của thiếu nữ này như nước, dịu dàng, rất là động lòng người, có lẽ dung mạo cũng rất là xinh đẹp a.

Lâm Dịch thấy nữ tử kia nở nụ cười chân thành, trong lòng không khỏi mơ mộng, nghĩ tới dung nhan ở dưới khăn che mặt của nàng.

Lâm Dịch khẽ nhíu mày, thản nhiên nói:

- Ngươi cũng tới để giết ta sao?

Thiếu nữ áo xanh từ trên cành cây nhảy xuống, thân pháp nhẹ nhàng, chuông bạc trên cổ tay lay động, phát ra tiếng kêu thanh thúy dễ nghe.

Nàng lắc đầu nói:

- Không phải, ta chỉ là hiếu kỳ, cho nên mới tới nhìn người dám khiêu chiến Công Tôn Hoàng tộc một chút. Nhìn xem rốt cuộc ngươi có ba đầu sáu tay gì hay không mà thôi.

Sau đó nàng dừng một chút, trên miệng cười khẽ nói:

- Hôm nay xem ra, rất bình thường, ngốc nghếch nữa, hì hì.

Chẳng biết tại sao, khi nghe thấy không phải thiếu nữ áo xanh tới đây để giết mình, rốt cuộc trong lòng Lâm Dịch thở phào nhẹ nhõm một hơi. Từ tận đáy lòng quả thực hắn không muốn là địch với thiếu nữ này, không đành lòng làm cho nàng bị thương.

Lâm Dịch bị nụ cười của nàng lây nhiễm, cho nên cũng khẽ cười nói:

- Ta chỉ là một người thường, thân thể phàm thai, chỉ là ta không quen nhìn bọn họ ỷ thế hiếp người mà thôi. Đã khiến cho ngươi thất vọng rồi.

Thiếu nữ áo xanh tùy ý khoát khoát tay, nói:

- Vốn ta cũng không có ôm hy vọng lớn bao nhiêu.

Lâm Dịch quýnh lên, cũng may da mặt hắn đủ dày, chỉ là hơi ửng đỏ một chút mà thôi.

Thiếu nữ áo xanh tiếp tục nói:

- Nghe nói tên ngươi là A Ngốc, ta chỉ muốn tìm hiểu xem, người có cái tên quê mùa như vậy, dáng vẻ có tuấn tú không. Hì hì, quả nhiên.

- Con bà nó, có người nào đả kích người khác như ngươi không?

Trong lòng Lâm Dịch thầm mắng, ngoài miệng lại đáp lại nàng, nói:

- Nông cạn!

Nói xong hắn xoay người rời đi, Lâm Dịch phát hiện ra trong miệng của thiếu nữ này không có lời nào là hữu ích, cho nên lúc này hắn nên đi tới Thần Vẫn Hà thì hơn.

Thiếu nữ áo xanh sôi nổi lại gần, hai mắt liếc nhìn Lâm Dịch, ngoài miệng thì trêu đùa:

- Oa, ngốc tử, ngươi tức giận rồi sao?

- Không!

Lâm Dịch lạnh lùng đáp lại, dưới chân liên tục bước đi.

- Rõ ràng là tức giận rồi.

- Không!

Thiếu nữ áo xanh theo sát hắn vài bước, hai tay giang rộng ra, ngăn ở trước người Lâm Dịch, có chút bất mãn nói:

- Ngươi cũng thật là, ta nói cho ngươi cười đấy, ngươi cũng thật là không biết lịch sự a.

- Cô nương, ngươi ngăn ta xong chưa? Mà vừa rồi ngươi cũng đã nói, người như ta đần độn, không phải ngươi đã coi trọng ta rồi đó chứ?

Lâm Dịch thở dài một tiếng, khoanh hai tay lại, hắn định giao phong với nàng bằng lời, cho nên không nhịn được trêu đùa một phen.

- Thôi đi, ta sẽ coi trọng ngươi sao?

Trong mắt thiếu nữ áo xanh tràn ngập vẻ xem thường.

Loại giọng nói khinh thường này đã kích thích nghiêm trọng đến tâm linh yếu ớt của Lâm Dịch, mặt mũi của hắn trong nháy mắt như dài ra, trong lòng thì thầm mắng:

- Con bà nó, lại bị khinh bỉ, coi như miệng ta tiện, đáng hận!

Thiếu nữ áo xanh nhận thấy sắc mặt của Lâm Dịch có chút bất thiện, nàng vội vàng nói:

- Nhưng mà… Kỳ thực, ngươi cũng có ưu điểm a.

Thiếu nữ trầm ngâm hồi lâu, trầm tư suy nghĩ, đột nhiên vỗ tay cười nói:

- Đúng rồi... Ngươi có chút ít chính nghĩa, hì hì.

Khóe miệng Lâm Dịch giật giật một cái, cười khổ nói:

- Cái này, rốt cuộc ngươi muốn làm gì, ta còn muốn đi về phía trước nha.

Hai mắt thiếu nữ áo xanh như bừng tỉnh, vỗ đầu một cái, kinh hô:

- Ai da, thiếu chút nữa ta đã quên chính sự rồi.

Sau đầu Lâm Dịch nổi lên gân đen, cặp mắt trắng dã đảo một cái.

Thiếu nữ áo xanh cười nói:

- Ngốc tử, ngươi muốn đi tới Thần Vẫn Hà đúng không?

Lâm Dịch gật đầu, đây không phải là bí mật gì cả, cho nên cũng không cần thiết phải giấu diếm.

Thiếu nữ áo xanh ra vẻ kỳ quái nói:

- Ta đã nói với ngươi rồi, hiện tại chỗ đó rất loạn, chia ra làm mấy thế lực lớn. Công Tôn Hoàng tộc liên thủ với Nghiễm Hàn Cung là thứ nhất. Khương gia, Hạ gia, Phong gia, tam đại Hoàng tộc còn lại liên hợp là thế lực thứ hai. Hai đại tông môn trên Hồng hoang đại lục là Phương Thốn Sơn, Thái Nhất Tông là cỗ thế lực thứ ba, đương nhiên còn có cỗ thế lực thứ tư, chính là Yêu Tộc.

- Đối với những chuyện này, ta cũng có nghe thấy.

Lâm Dịch chậm rãi nói.

- Thật không? Hơn nữa ngươi còn đắc tội với Công Tôn Hoàng tộc, không bằng đi theo ta, chúng ta cùng nhau tranh đoạt thần vật Thái cổ, đến lúc đó nhất định sẽ không thể thiếu chỗ tốt của ngươi, thế nào?

Lâm Dịch mỉm cười nói:

- Ngươi rất lợi hại sao, trong bốn thế lực này, ngươi có thể đánh thắng được thế lực nào?

Thiếu nữ áo xanh nở nụ cười thần bí, hất cằm nói:

- Ta chính là người của Yêu Tộc.

- Ngươi sao?

Vẻ mặt Lâm Dịch kinh ngạc, hỏi:

- Ngươi cũng là người của Yêu Tộc?

- Đương nhiên.

Quả thật Lâm Dịch không nhìn ra, hắn vốn tưởng rằng Yêu Tộc và nhân tộc có quá nhiều khác biệt. Thế nhưng cũng không nghĩ tới nhìn qua hai tộc cũng không khác nhau là bao.

Hai mắt Lâm Dịch híp lại, trong lòng bắt đầu tính toán quan hệ lợi hại trong chuyện này.

Hắn đi tới Thần Vẫn Hà sẽ phải đối mặt với mấy thế lực lớn, quả thực lực lượng không bằng đối phương. Mà khi đó, một khi thần vật Thái cổ xuất thế, chiến cuộc liên tục thay đổi, các trường hợp cũng có thể xảy ra. Muốn đục nước béo cò ở trước mặt mấy thế lực lớn, khả năng này cực thấp.

Huống chi, hắn còn phải đối mặt với sự truy sát của Công Tôn Hoàng tộc, không chỉ là tu sĩ Ngưng Khí, mà ngay cả loại tu sĩ Kim Đan như Công Tôn Cổ Nguyệt cũng có thể sẽ ra tay. Tuy rằng cảnh giới bị áp chế ở trong Ngưng khí kỳ, nhưng huyết mạch Bất tử kim thân, cộng thêm thân thể được Đan Khí thối thể, Lâm Dịch cũng không có nắm chắc mười phần có thể chống lại hắn ta được.

Nếu như trà trộn vào trận doanh của Yêu Tộc thì sẽ làm giảm bớt đi rất nhiều áp lực. Đến lúc đó chờ đúng thời cơ, hắn sẽ ra tay tranh đoạt thần vật Thái cổ.

Trong lòng Lâm Dịch suy đoán, nhất định thần vật Thái cổ này chính là thần dược Thái cổ mà hắn tìm kiếm. Cho nên, bất kể thế nào hắn đều phải có được thần dược Thái cổ, không cho phép có chút một sơ xuất nào.

Thiếu nữ áo xanh nhìn Lâm Dịch ngơ ngác im lặng nửa ngày, cũng không nói một câu, trong lòng không khỏi tức giận, ngón tay ngọc vươn ra, trực tiếp ấn đầu Lâm Dịch một cái, dịu dàng nói:

- Ngốc tử, ngươi nghĩ gì thế, được hay không thì phải nói chứ.

Lâm Dịch hơi trầm ngâm, sau đó gật đầu nói:

- Được, ta đi, nhưng các ngươi không thể sai bảo ta linh tinh.

Thiếu nữ áo xanh khinh thường nói:

- Thôi đi, bằng vào loại thực lực cặn bã như ngươi thì có tác dụng gì chứ? Nhiều nhất là bắt nạt một chút tu sĩ bình thường mà thôi.

Dừng một chút, nàng lại cười nói:

- Đúng rồi, ngốc tử, chúng ta làm quen một chút, ta là Mộc Tiểu Yêu, ngươi cứ gọi ta là Tiểu Yêu là được.

Lâm Dịch gật đầu, nói:

- Tiểu Yêu Tinh.

Mộc Tiểu Yêu siết chặt tay, trừng mắt nhìn Lâm Dịch, quát:

- Ngốc tử, ta là Tiểu Yêu, không phải là Tiểu Yêu Tinh!

- Ta là A Ngốc, không phải là ngốc tử.

- Hừ, ngươi ngốc hồ hồ, chính là ngốc tử.

- Tiểu Yêu Tinh.

- Ngốc tử.

- Tiểu Yêu Tinh.

-...

Trên một con đường trong Thần ma chi địa, một đôi thiếu niên và thiếu nữ sóng vai mà đi, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng vui cười, vài tiếng tranh cãi ầm ĩ, một chuỗi thanh âm dễ nghe thanh thúy như là chuông bạc vang vọng.
Bình Luận (0)
Comment