Bất Hủ Kiếm Thần

Chương 55

Đỗ Tố Nguyệt sửng sốt tại chỗ, trong lúc nhất thời cảm thấy có mọi cảm giác xông lên đầu, có một chút mất mát, có một phần hổ thẹn, có một chút thoải mái.

Từ khi Lâm Dịch đại triển thần uy ở trên Thí Kiếm Bình, lực áp đông đảo tu sĩ tiểu bối trước đó. Lúc đó Dịch Kiếm tông chủ đã định mang hy vọng của Dịch Kiếm tông ký thác vào trên người hắn.

Nhưng đoạn thời gian trước, Dịch Kiếm tông gặp đại kiếp, tất cả đều là bởi vì hai người Lâm Dịch và Thạch Sa tạo ra. Thạch Sa đã giao cho Đan Hà Phái, mà bọn họ vốn tưởng rằng Lâm Dịch đã chết ở trong Thần ma chi địa. Thế nhưng không ngờ hôm nay đối phương lại còn sống trở về. Nếu trở về, tông môn sẽ phải đứng trước một lựa chọn, có nên giao hắn cho Đan Hà Phái, để bảo vệ truyền thừa của tông môn hay không.

Lúc Lâm Dịch nói ra chữ phản bội Dịch Kiếm tông, trong lòng Đỗ Tố Nguyệt không khỏi cảm thấy có chút thoải mái, thế nhưng, đây lại là biện pháp tốt nhất.

Lâm Dịch rạch thức hải của Tống Hàm Yên ra, lấy Nguyên thần của nàng ra, lại dùng một chưởng tiện tay vỗ nát thân thể của nàng.

Đỗ Tố Nguyệt biến sắc, kinh hô một tiếng, muốn xuất thủ trấn áp Lâm Dịch.

Lâm Dịch tiện tay ném Nguyên thần của Tống Hàm Yên tới, nói:

- Tự ngươi nhìn đi, ngươi xem đồ đệ tốt của ngươi đã làm gì.

Vốn Đỗ Tố Nguyệt muốn động thủ, nhưng dường như nàng có cảm giác, lập tức nhìn về phía một tòa rừng rậm cách đó không xa.

Nàng trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn thi triển Sưu thần thuật, quan sát nguyên thần của đồ đệ mình.

Một hồi lâu sau, trên mặt Đỗ Tố Nguyệt hiện lên vẻ âm tình bất định, cuối cùng nàng thở dài một tiếng, nói:

- Hàm Yên, ngươi đã hồ đồ rồi.

Lâm Dịch hít sâu một hơi, nháy mắt cho Uyển Nhi, sau đó xoay người đi đến Trúc Phong.

Sắc mặt của Đỗ Tố Nguyệt rất phức tạp, nhìn Lâm Dịch rời đi xa, ả cũng không xuất thủ ngăn cản. Ả có quan hệ rất tốt với Lâm Thanh Phong, cũng là người nhìn mấy người Lâm Dịch lớn lên. Cho dù sáu năm Lâm Dịch không thể Ngưng Khí, nhưng trong lòng ả quả thực rất yêu thích đứa trẻ này.

Vài tu sĩ Dịch Kiếm tông vây xem nhìn Lâm Dịch rời đi, vẻ mặt khiếp sợ.

- Đi cũng tốt, dựa vào bản lĩnh của hắn, có lẽ cũng có thể xông ra một mảnh thiên địa ở bên ngoài.

- Hắn chọc vào địch nhân mạnh như Đan Hà Phái, phủi mông một cái đã muốn rời đi sao? Nếu không có hắn thì tại sao Dịch Kiếm tông chúng ta lại lưu lạc tới mức này chứ?

- Sao nào, không thì ngươi đi tìm hắn gây phiền phức đi, để xem hắn có đánh ngươi thành bùn nhão hay không.

- Kỳ thực lúc đầu ở trên Thí Kiếm Bình, hắn đã xả giận cho Dịch Kiếm tông ta a.

Lâm Dịch đứng ở bên ngoài Trúc Phong, nhìn gian phòng của sư phụ, cảm nhận được bên trong bộc phát ra khí tức sinh mệnh cường đại. Hắn im lặng không nói, trong mắt có vẻ bi thương và tiêu điều không nói hết.

Chẳng biết từ lúc nào, trên bầu trời xuất hiện mưa to. Mưa làm ướt áo của hắn, mái tóc dài màu đen dính vào một chỗ, cả người bị ướt như con gà nhúng nước, nhìn như một đứa trẻ đáng thương và bất lực vậy.

- Sư tỷ, ta đã tìm được thần dược Thái cổ về, vết thương của sư phụ sẽ không có gì đáng ngại nữa. Tỷ không cần phải lo lắng quá nhiều.

Diệp Uyển Nhi trợn mắt, đôi mắt trong veo như nước, nàng kinh hô:

- Thật sao?

Lâm Dịch gật đầu, không nói thêm gì nữa, chỉ là trong mắt mang theo một tia không nỡ và không cam lòng.

Phản bội tông môn, đây là biện pháp giải quyết việc này tốt nhất mà Lâm Dịch có thể nghĩ đến. Những người khác nghĩ chỉ có một cường địch là Đan Hà Phái. Thế nhưng bọn họ lại không biết, ở trong Thần ma chi địa, từ lâu hắn đã chọc tới Công Tôn Hoàng tộc, thế lực đỉnh tiêm trong Hồng hoang đại lục này.

Công Tôn Hoàng tộc giống như một đầu hung thú Viễn cổ, nhìn chằm chằm vào Lâm Dịch, tiêu diệt Dịch Kiếm tông cũng chỉ là hành động giơ tay nhấc chân mà thôi.

Diệp Uyển Nhi thấp giọng nói:

- Tiểu Lâm Tử, ngươi đã nghĩ kỹ chưa? Thạch Đầu đã đi rồi, ta không muốn ngươi cũng rời đi.

Dừng một chút, trong mắt nàng hiện lên nước mắt, nức nở nói:

- Trước kia cho dù Trúc Phong ít người, thế nhưng ba người chúng ta còn có sư phụ, giống như một cái nhà. Hôm nay sinh tử của Thạch Đầu không rõ, ngươi cũng phải rời đi. Ở đây cũng chỉ còn lại có ta và sư phụ, ngươi không được đi, có được không?

Trong lòng Lâm Dịch đau xót, làm sao hắn bỏ được mà rời đi chứ? Nhưng trước khi không có đủ thực lực cường đại, quả thực hắn không được làm liên luỵ tới quá nhiều người, đặc biệt là thân nhân của hắn.

Lâm Dịch thật thà nhìn gian phòng của sư phụ, cả một màn nước chảy tràn xuống khuôn mặt, không biết là nước mưa hay là nước mắt của hắn.

Lâm Dịch xuất ra thần dược Thái cổ, bẻ một cái lá ra, lại nhét vào trong tay của Diệp Uyển Nhi. Hắn thấp giọng nói:

- Sư tỷ, đây là thần dược Thái cổ, ngươi cất đi. Vào lúc mấu chốt có thể dùng để cứu mạng.

Diệp Uyển Nhi cả kinh, vội vã đẩy trả lại hắn, luôn miệng nói:

- Tiểu Lâm Tử, ta không muốn. Thứ này, thứ này ngươi mau cầm lấy, sư tỷ chỉ cần ngươi ở lại, trong lòng ta đã vui mừng rồi.

Lâm Dịch lắc đầu, khóe miệng lộ ra một tia đau khổ.

- Sư tỷ, ta phải đi tìm Thạch Đầu, hắn bị Đan Hà Phái bắt đi. Tất cả đều là do ta, ta không thể bỏ mặc hắn được.

Diệp Uyển Nhi lớn tiếng nói:

- Tiểu Lâm Tử, ngươi tỉnh lại đi. Ngươi vẫn chỉ là tu sĩ Ngưng Khí, lấy cái gì để đấu cùng người ta chứ? Ta cũng muốn cứu Tiểu Thạch Đầu, nhưng mà ngươi đi chuyến này thì có khác gì chịu chết chứ?

- Hôm nay ta là Ngưng Khí, nhưng không có nghĩa cả đời ta chỉ là Ngưng Khí. Một ngày kia, ta sẽ Trúc Cơ, Kết Đan, thậm chí là bước vào Nguyên Anh.

- Một ngày nào đó, ta có thể không phải đi trốn, không bị người ta đuổi giết nữa. Một ngày nào đó, ta có thể làm cho quần hùng kinh sợ, không sợ bất kỳ thế lực nào. Một ngày nào đó, ta có thể làm cho thân nhân bên người ta không bị thương tổn. Một ngày nào đó, ta sẽ đội trời đạp đất, là mở thái bình thịnh thế cho bách tính lê dân.

Nghe được những lời này, Diệp Uyển Nhi phát hiện ra lần đầu tiên mình không hiểu Lâm Dịch.

Dường như Lâm Dịch vốn không thuộc về Dịch Kiếm tông, không thuộc về Trúc Phong vậy.

Thân thể Lâm Dịch đứng sừng sững ở đó, đứng ngẩn ngơ nửa ngày, hắn cảm thấy ngực mình nặng nề, không kềm được hít sâu một hơi, lại quay đầu đi chỗ khác.

Nhìn tất cả mọi thứ quen thuộc trong Trúc Phong, tầm mắt của Lâm Dịch dần dần không rõ, hắn nghĩ ngợi nói:

- Cũng không biết sau này, ta còn có cơ hội trở về nữa hay không.

Lâm Dịch nhìn về phía phương hướng phòng sư phụ, quỳ xuống, cung kính dập đầu lạy ba cái. Trên trán của hắn dính nước bùn, thế nhưng hắn không lau đi, một lát sau nước bùn lại bị nước mưa gột rửa.

- Sư phụ, bảo trọng! Sư tỷ, bảo trọng!

Lâm Dịch nói xong câu đó, dứt khoát xoay người rời đi, chỉ để lại cho Diệp Uyển Nhi một bóng lưng cô độc cô đơn.

Diệp Uyển Nhi đứng tại chỗ, từ lâu đã khóc không thành tiếng.

Tiểu Thạch Đầu đi, Tiểu Lâm Tử cũng đi, cái nhà này của bọn họ chỉ còn lại có nàng và sư phụ.

Sáu năm qua, Dịch Kiếm tông đã để lại quá nhiều vui cười của bọn họ, quá nhiều dấu chân, quá nhiều nước mắt, quá nhiều cảm động.

Nhưng chỉ hơn một tháng thì đã trở thành cảnh còn người mất. Vì sao, vì sao ông trời lại muốn để cho bọn họ tách ra cơ chứ?

Lâm Dịch giống như cái xác không hồn, hai mắt mờ mịt đi xuống núi. Lúc đi ngang qua thềm đá cửa tông, nhìn vào mặt cỏ, chân hắn dần dần dừng lại.

Sáu năm trước, hắn từng ở chỗ này quật cường đùa nghịch kiếm, không người nào có thể hiểu, chỉ vì muốn bái vào Dịch Kiếm tông.

Sáu năm sau, hắn đã phản bội tông môn, thành một tán tu không môn không phái.

Hơn một tháng qua, quả thực đã xảy ra quá nhiều chuyện, phân ly với Tiểu Yêu Tinh, Vũ Tình lạnh lùng rời đi. Thạch Sa đại nạn không chết lại rơi vào vực sâu, sinh tử không rõ.

Đến hôm nay, hắn lại rời khỏi hai người thân nhất của hắn.

Sinh ly từ biệt cũng làm cho lòng người đau đớn.

- Ta làm thịt Dư Minh lão tặc. Như vậy không bao lâu nữa Hàn Nguyên Cốc chủ sẽ biết. Cho nên sớm rời đi là tốt nhất, đi Đan Hà Phái xem trước. Ma Chỉ cũng không thể giết chết Thạch Đầu, hắn tuyệt đối không thể dễ dàng chết đi như vậy a.

Lâm Dịch đã có mục tiêu, sự bi thương khi ly biệt đã bị hòa tan không ít.

Còn chưa đi được vài bước thì đã nghe được một tràng cười phách lối, xen lẫn một chút trào phúng và xem thường.

Lâm Dịch phản bội Dịch Kiếm tông, vốn không muốn xảy ra quá nhiều chuyện. Thế nhưng đột nhiên nghe thấy bọn họ nhắc tới tên của mình, hắn tò mò, cho nên mới tới.
Bình Luận (0)
Comment