Bất Kể Âm Hay Dương Bổn Vương Chỉ Thích Người

Chương 15

Ninh Vương liếc xéo nhìn ta.

 「Vương gia, ngài hạ cố đến đây nô gia thật vui mừng.」

Ta vẫy chiếc khăn tay nồng nặc mùi hương, ngồi xuống bên cạnh chàng ta: 

「Vương gia muốn uống rượu gì, nô gia uống cùng ngài nha.」

Khăn tay quá thơm, ta không nhịn được hắt hơi hai cái.

 Vừa hắt hơi, phấn ta trát trên mặt lả tả rơi xuống. 

Ta lại hắt hơi liên tiếp bốn cái, xoa xoa mũi nhìn Ninh Vương, chàng ta thế mà không có phản ứng gì, chỉ cười như không cười nhìn ta.

「Nô gia kích động quá khi Vương gia đến, nên trát phấn hơi nhiều.」

Ta cười nói. Ninh Vương vươn tay nhéo má ta: 

「Ngươi không nói, ta còn tưởng ngươi đang cán bột đấy.」

 Nhìn thấy mỹ nhân mà không biết thương hoa tiếc ngọc , chỉ biết châm chọc người ta.

Ta vuốt tóc mai, rót trà cho chàng ta: 

「Vương gia có phải đói bụng rồi không, để nhà bếp nấu cho ngài một bát mì?」

 Ninh Vương khoanh tay ôm ngực, ung dung nhìn ta: 

「Ăn rồi. Ngươi có thể đi tắm rửa chuẩn bị phòng rồi đấy?」 

「Á?」

Chén trà trong tay ta suýt tuột, kinh hãi nhìn chàng ta: 

「Chuẩn bị phòng?」

 Ninh Vương nhìn ta, đáy mắt ủ chứa điều gì đó. Ta bật dậy đứng lên, nói: 

「Được, nô gia đi chuẩn bị phòng đây.」

 Chàng ta rất có thể đã nhận ra ta, giờ không đi thì cái mạng nhỏ của ta khó giữ.

Đúng lúc ta mở cửa, Ninh Vương đột nhiên hét lên: 

「Khương Hành Chi, ngươi dám chạy, Bổn Vương sẽ san bằng lầu Nghi Tương.」

 Quả nhiên nhận ra ta rồi. Ta trát phấn dày như vậy, chàng ta thế mà vẫn nhận ra.

「Biết Bổn Vương nhận ra ngươi bằng cách nào không?」

Ninh Vương bước tới, cúi đầu nhìn chằm chằm ta. Ta lùi lại dựa vào cửa lắc đầu:

 「Vết sẹo?」

 Ninh Vương bóp má ta, cười lạnh. 

「Bởi vì đôi mắt của ngươi. Ngươi trát thêm mười cân phấn nữa, cũng không che được bản chất của ngươi.」

Trời ơi! Ta đang định cầu xin chàng ta giúp ta giữ bí mật. Nhưng chưa kịp mở miệng, chàng ta giật cổ áo ta, đầy vẻ ghét bỏ. 

「Không cần chút tự trọng nào, lại giả gái trốn ở đây, xấu chết đi được.」

Lời này? Chàng ta tưởng ta nam giả nữ? Ta giả gái xấu đến vậy sao? Thôi kệ, đó không phải trọng điểm, ta cười hì hì:

 「Không có ngài che chở thảo dân sống được là tốt rồi, mấy chuyện nam nữ này, không quan trọng.」 Ninh Vương liếc ta một cái.

「Vương gia, ngài kể cho thảo dân nghe chuyện một tháng qua đi.」

Ta ngồi đối diện chàng ta. Chàng ta nhìn mặt ta nhịn rồi lại nhịn. 

Ninh Vương nói, vụ án sẽ có kết quả trong vài ngày tới, còn về Thái tử, hiện giờ đang nằm trong tay chàng ta, không thể gây sóng gió lớn.

「Vương gia lợi hại!」

Ta khen ngợi chân thành: 

「Không ra tay thì thôi, một khi ra tay Thái tử liền bị ngài đè bẹp rồi.」

 Ninh Vương uống trà, lần này không mắng ta nịnh bợ , cười khá vui vẻ. 

「Vương gia cười lên thật đẹp.」

Ninh Vương lại đanh mặt lại: 

「Ngươi chuẩn bị ăn mặc như thế này đến bao giờ?」

 「Chờ ngài ngồi lên cái ghế đó, thảo dân tái sinh.」 Ninh Vương không phản bác.

Ngồi một khắc thì đứng dậy bước ra cửa, đi được vài bước lại quay đầu nhìn ta: 

「Đi thôi.」 

「Đi đâu?」 

「Về Ninh Vương phủ, không lẽ ngươi thật sự định ở đây tiếp khách?」

 「Cũng, cũng không phải không được a」

Ta không muốn về Vương phủ, bị chàng ta kiểm soát, làm gì thoải mái bằng ở đây. Ninh Vương lại sầm mặt, giận dữ nói: 

「Đi theo!」

Ta luyến tiếc chia tay bà chủ, dọn đến Vương phủ. Mọi người trong Vương phủ thấy ta đều kinh ngạc.

 Ninh Vương dẫn nữ nhân về rồi. Chuyện này còn hiếm có hơn cả sắt nở hoa.

Ninh Vương chỉ định cho ta bốn bà vú già. Ta đòi nha hoàn xinh đẹp, tiểu tư trẻ tuổi cũng được, nhưng đều bị chàng ta từ chối. Không biết chàng ta keo kiệt cái gì.

Đến Ninh Vương phủ ngày thứ ba, án Hòa huyện cuối cùng được xét xử lại tại Đại Lý Tự. 

Ta đứng ngoài Đại Lý Tự, nghe thấy bên trong nha đường, Ngưu Hà nước mắt giàn giụa kể về cái chết của cha mẹ hắn, nghe thấy tiếng kinh đường mộc rơi xuống. 

Án Hòa huyện cuối cùng đã định. Hàng chục quan viên đứng đầu là Lưu Bình Thái bị buộc tội tham ô ngân lượng cứu trợ, th*m nh*ng thuế má, làm giả sổ sách và hàng chục tội danh khác. 

Vụ án này liên lụy quá rộng, ngay cả mưu sĩ Thái tử và Thủ phụ đương triều cũng có mặt trong đó, nên các quan viên liên quan khác, Đô Sát Viện sẽ mở phiên tòa khác để xét xử lại.

Cùng với tiếng kinh đường mộc rơi xuống, bách tính khắp phố cũng thở phào nhẹ nhõm. 

「Khương đại nhân có thể yên lòng rồi.」

Có người nghẹn ngào kêu lên. Mọi người bàn tán về ta, đột nhiên không biết ai quỳ sụp xuống, hô to: 

「Khương đại nhân, án tử đã định, ngài không chết vô ích.」

 Hắn dẫn đầu, những người khác cũng quỳ xuống theo. Khóc lóc, kể lể.

Ngày hôm đó, dường như tất cả mọi người đều khóc thương ta, ngay cả trước cửa phủ nha, Vương Lộ Thành cũng ngầm đồng ý đặt vài đóa hoa trắng. 

Ta ôm tay áo đứng ngoài đám đông, cũng ngẩng đầu nhìn trời.

 Khương Trọng, đây là chuyện huynh muốn làm, phải không?

Bình Luận (0)
Comment